Mạc Đình Kiên nghe thấy lời của Hạ Diệp Chi chỉ cười lên một tiếng,
thanh âm nhàn nhạt sau đó vang lên: “ Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay đẩy xe lăn của Hạ Diệp Chi.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ, Hạ Diệp Chi đột nhiên lên tiếng: “ Em muốn gặp anh ta.”
Chiếc xe lăn ngừng lại.
Hạ Diệp Chi không có quay đầu lại, cô chỉ đợi Mạc Đình Kiên trả lời.
Mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của Mạc Đình Kiên: “ Không được.”
Hạ Diệp Chi thở dài, cô quay đầu lại kêu tên anh: “ Mạc Đình Kiên!”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lạnh lẽo, anh đẩy Hạ Diệp Chi vào trong phòng, sau đó đổi đề tài nói, anh hỏi cô: “ Muốn tắm không?”
Hạ Diệp Chi liếc anh một cái, sau đó tự tay cô đẩy bánh xe đi vào phòng tắm.
Mạc Đình Kiên theo cô vào trong, anh đứng bên cạnh giúp cô vắt khăn lau mặt, lấy nước rồi nặn kem đánh răng……
Hạ Diệp Chi không có cự tuyệt, cô để mặc anh chăm sóc cho mình.
Mạc Đình Kiên giúp Hạ Diệp Chi tắm rửa lau mặt xong liền đưa cô lên giường ngủ, sau đó anh mới đi vào phòng tắm lần nữa.
Lúc Mạc Đình Kiên tắm xong ra ngoài thì Hạ Diệp Chi đã ngủ say rồi.
Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh giường một lát rồi lại đi vào phòng tắm, anh rít một điếu thuốc rồi mới đi ra.
……
Sáng sớm tinh mơ, lúc Hạ Diệp Chi thức dậy thì người bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.
Hạ Diệp Chi ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy trong phòng không có ai cả, thật là kỳ lạ.
Bình thường Mạc Đình Kiên đều dậy sớm hơn cô.
Nhưng lúc nào khi cô thức dậy anh vẫn đều ở đây mà.
Tối qua cũng không thấy anh nói sáng nay anh phải đi đâu cả, anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của người làm: “ Mợ chủ, cô dậy chưa?”
Hạ Diệp Chi nhìn ra phía cửa, trả lời: “ Ừm.”
Người làm đẩy cửa đi vào, Hạ Diệp Chi nhìn chặp chằm vào cô người làm đó, hỏi: “ Cô là người mới sao?”
Lương Vy Sương khựng người: “ Mợ chủ, tôi là A Sương.”
“ A Sương…..” Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nhắc lại tên cô.
Sau khi Hạ Diệp Chi được Mạc Đình Kiên đưa tới đây, thì Mạc Đình Kiên đã đặc biệt phái Lương Vy Sương chuyên tâm chăm sóc cho Hạ Diệp Chi,
cho nên đối với bệnh tình của Hạ Diệp Chi, cô cũng rất rõ.
Sức khỏe của Hạ Diệp Chi rất kém, mê ngủ, trí nhớ cũng kém.
Trước đây Mạc Đình Kiên không có ở đây, cô và Hạ Diệp Chi thật sự chung sống với nhau rất tốt.
Hôm qua Mạc Đình Kiên đến, A Sương được phái đi nơi khác, không ngờ
trong một thời gian ngắn như vậy mà Hạ Diệp Chi đã quên mất cô rồi.
Lương Vy Sương nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang cau mày, cơ thể cô thì lại
bất động, cô sợ Hạ Diệp Chi khó chịu nên liền lấy một cái gối rồi đặt
sau lưng cô, để cô dựa vào.
Hạ Diệp Chi đột nhiên quay đầu lại rồi lặng lẽ nhìn Lương Vy Sương: “Tôi nhớ ra rồi.”
Lương Vy Sương mỉm cười, cô khẽ cúi người, dáng vẻ cung kính hỏi: “ Mợ chủ, bây giờ cô có muốn rời giường không?”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Lương Vy Sương vừa đỡ Hạ Diệp Chi dậy, vừa nói: “ Sáng sớm thì cậu
chủ đã đưa cô chủ nhỏ ra ngoài rồi, nói là đi hít thở không khí trong
lành.”
Hạ Diệp Chi ngạc nhiên hỏi: “ Thật sao?”
Lương Vy Sương gật đầu.
Hạ Diệp Chi nhận ra cô chỉ nhắc tới ‘ cô chủ nhỏ’.
Hay nói cách khác, Mạc Đình Kiên chỉ đưa Mạc Hạ đi mà thôi.
Cô lên tiếng hỏi: “ Tiểu Thành có đi không?”
Lương Vy Sương mỉm cười và lắc đầu: “Không.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lúc: “Đưa tôi đi tìm cậu ấy.”
Hạ Diệp Chi tắm rửa xong rồi thay quần áo đi ra ngoài, vừa ra cửa liền gặp Mạc Gia Thành.
Đúng là không cần phải phí sức tìm, thì người đã tự dâng tới cửa rồi.
“ Chị Diệp Chi.” Trong thời tiết đầu thu, hdc khoác trên người một chiếc áo len, trong khi Mạc Gia Thành còn mặc áo ngắn tay.
Hạ Diệp Chi nhìn cậu ta chằm chằm, ánh mắt bất chợt thay đổi rồi hỏi cậu ta: “ Biết Lưu Chiến Hằng đang ở đâu không?”
Mạc Gia Thành nghe thấy những lời đó, sắc mặt lập tức cứng lại: “ Chị muốn gặp anh ta?”