Mạc Gia Thành nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, hơi cúi người, ghé sát bên tai Hạ Diệp Chi nói: “ Chị Diệp Chi, em ra ngoài cửa trước, chị có việc gì thì cứ gọi em là được”.
Anh nói xong, lại cảnh cáo nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, quay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi.
Đây là phòng làm việc của Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên không tiếc tiêu tiền, đâu chỉ là dùng để Lưu Chiến Hằng làm thí nghiệm, còn có đồ vật và thiết bị đều không ít, đều có hết.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lưu Chiến Hằng đứng ở bên cạnh bàn làm việc, Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn.
Hai người nhìn nhau, có một thời gian dài hai người đều đang trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Lưu Chiến Hằng mở lời phá vỡ yên tĩnh: “Ăn sáng chưa”?
Ngữ khí vô cùng tự nhiên và quen thuộc, dường như bọn họ còn như quan hệ bạn bè như trước vậy.
Hạ Diệp Chi trùng mi xuống, giọng nhàn nhạt nói: “ Ăn rồi”.
Lưu Chiến Hằng gật gật đầu: “Uống nước không”?
Nói xong, anh lại cười, trong tiếng cường mang ý tự chế giễu.
Nơi này cũng không phải nhà anh, anh hà tất gì có tư thái tiếp bạn bè đây.
Lưu Chiến Hằng gập eo ngồi xuống trên ghế, hai đùi bắt chéo lại với
nhau, một cánh tay đặt trên bàn hỏi: “Em đến tìm tôi, Mạc Đình Kiên biết không”?
Ngữ khí chậm rãi ý anh không hề quan tâm vấn đề này, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Hạ Diệp Chi trong lòng cũng rất rõ ràng, cho nên cũng không có trả lời ý nghĩ của câu hỏi này.
“Tôi không biết anh và Mạc Đình Kiên đạt được hiệp nghị gì, mới đồng ý cùng Mạc Đình Kiên đến nơi này, nhưng tôi chỉ hy vọng anh đừng xuất
hiện trước mặt Hạ Hạ”.
Hạ Diệp Chi bây giờ đã không quan tâm, cũng không có cách nào quan tâm những việc rắc rối này nữa.
Cô chỉ hy vọng Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên đều có thể sống tốt.
Thậm chí những cái khác, cô quản không nổi và cũng không muốn quản.
Lưu Chiến Hằng lúc đó suýt chút nữa thiêu chết Mạc Hạ, cũng may lúc đó Mạc Hạ còn nhỏ, để lại di chứng cũng rất nhanh khỏi.
Nhưng Hạ Diệp Chi lo lắng Mạc Hạ sau khi gặp Lưu Chiến Hằng, sẽ nhớ lại những chuyện không tốt đó.
Lưu Chiến Hằng trên mặt hơi khựng lại, ánh mắt nhìn ra chỗ khác: “Chỉ vì cái này mà đến”?
Hạ Diệp Chi chỉ không biểu tình gì nhìn anh.
Lưu Chiến Hằng tiếp tục nói: “Tôi cho rằng em đến đây muốn hỏi tình trạng sức khỏe của em”.
Anh vừa nói, vừa thăm dò Hạ Diệp Chi.
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi không hề thay đổi, cũng không có nói gì, nhưng Lưu Chiến Hằng lại đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh hơi ngồi thẳng người: “Hạ Diệp Chi em không phải người dễ bỏ qua, với lại tình trạng sức khỏe của em còn chưa đến lúc nguy kịch”.
Hạ Diệp Chi ồ một tiếng, quả nhiên đối với chuyện này không phải là rất quan tâm.
Chỉ tiếp tục nói: “Hy vọng anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi”.
Lưu Chiến Hằng nhìn ra Hạ Diệp Chi đối với tình trạng sức khỏe bản
thân không phải là rất quan tâm, lờ mờ hiểu Hạ Diệp Chi có thể đối với
việc trị liệu vô cùng bi quan.
Anh đã rất lâu rồi chưa gặp Hạ Diệp Chi.
Lúc đến nơi này, anh chỉ nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Hạ Diệp Chi như thế nào rồi.
Tình trạng sức khỏe của cô ngược lại so với Lưu Chiến Hằng dự đoán tốt hơn một chút.
Nhưng khiến Lưu Chiến Hằng bất ngờ là, hạ Diệp Chi đối với trị liệu không hề tích cực.
Thấy Hạ Diệp Chi còn nhìn bản thân, Lưu Chiến Hằng cười lạnh nói:
“Tôi bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, em đưa ra yêu cầu không hề quá đáng, tôi tất nhiên sẽ đáp ứng với em”.
“Ừ”. Hạ Diệp Chi đáp tiếng, liền đẩy xe lăn ra ngoài, từ chỗ Lưu
Chiến Hằng, chỉ nhìn thấy vai nhỏ bé và cánh tay gầy gò của cô.