Mạc Đình Kiên nghe thấy những lời nói đó, khẽ nhướng mày, không nói gì.
Hạ Diệp Chi không có ý định để Mạc Đình Kiên qua loa lấy lệ như vậy.
Cô nghiêm mặt nhìn Mạc Đình Kiên: “Nói đi.”
Lúc này Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Con bé đã lớn rồi, có thể tự mình đi bộ được rồi.”
“Bốn tuổi cũng gọi là lớn sao?” Hạ Diệp Chi nén cười: “Anh có thể có
dáng vẻ của một người cha được không, nếu như sau này em không còn,
anh….”
“Hạ Diệp Chi!” Mạc Đình Kiên ngắt lời Hạ Diệp Chi, giọng nói của anh nặng nề mà kiềm nén.
Anh không muốn nghe những lời này từ trong miệng của Hạ Diệp Chi.
“Em biết anh không thích nghe em nói những điều này, nhưng em nói là
sự thật, nếu như em không ở đây, anh phải chăm sóc Hạ Hạ thật tốt.” Vẻ
mặt và giọng nói của Hạ Diệp Chi vẫn rất bình tĩnh.
Dường như Mạc Đình Kiên chỉ là vô cớ gây sự.
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên sa sầm, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em.”
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Nếu như không chữa được thì sao?”
Dường như ngay lập tức, Mạc Đình Kiên nói: “Sẽ không có nếu như!”
“Anh thật sự cho rằng mọi chuyện trên thề giới này đều sẽ như ý muốn
của anh sao?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng, rất nhẹ: “Không thể
được.”
Mạc Đình Kiên cố chấp đến mức gần như hoang tưởng, lại luôn rất tự tin.
Nếu như là trước đây, anh nói cái gì, Hạ Diệp Chi đều sẽ tin.
Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều có thể đi theo hướng tồi tệ nhất.
Sự thay đổi từng ngày trong cơ thể, cô không thể tự tin như Mạc Đình Kiên.
Sức khỏe dần dần yếu đi, chiếm đoạt lấy sự tự tin và bình tĩnh của
cô. Đôi môi Mạc Đình Kiên mím chặt, lặng lẽ đi tới, ôm lấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được anh đang kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Hạ Diệp Chi tùy ý để anh ôm.
Qua một thời gian dài, Mạc Đình Kiên mới buông cô ra, thì thầm hỏi ý
kiến cô: “Anh phải đi xử lý một chút tài liệu, em đi cùng anh được
không.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, dường như vừa rồi việc hai người suýt nữa cãi nhau căn bản không tồn tại.
Hạ Diệp Chi không nói gì, anh coi như Hạ Diệp Chi ngầm đồng ý, đẩy Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng.
……
Lúc Lưu Chiến Hằng đang xem số liệu thí nghiệm, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.
Động tác của người đẩy cửa không hề nhẹ nhàng, tiếng bước chân rất nặng nề, hùng hổ đi đến.
Không cần ngẩng đầu lên, anh ta cũng biết là ai.
“Mạc đại thiếu gia không có việc gì sao? Ngày nào cũng đến chỗ tôi,
là sợ tôi lười biếng sao?” Lưu Chiến Hằng đóng bảng ghi chép số liệu
lại, ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía anh ta Mạc Đình Kiên.
Lưu Chiến Hằng để bảng ghi chép số liệu sang một bên, hai tay chống lên bàn làm việc, đối mặt với Mạc Đình Kiên.
Bên kia chiếc bàn, Mạc Đình Kiên mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Đã gặp Hạ Diệp Chi rồi?”
“Anh đây không phải là nói lời vô ích sao, anh đã đưa cô ấy đến gặp
tôi, anh còn không biết?” Lưu Chiến Hằng cười nói: “Có gì thì nói thẳng
đi.”
Mạc Đình Kiên im lặng mấy giây, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nheo mắt lại: “Không phải anh muốn sau mùa thu mới tính nợ sao? Là anh tự mình đưa cô ấy đến gặp tôi.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh ta, nặng nề nói: “Cô ấy cần điều trị tâm lý.”
Lưu Chiến Hằng nghe những lời nói đó, đột nhiên dừng lại.
Lại cười, rất dịu dàng: “Tôi không làm được, anh tìm người khác đi.”
Mạc Đình Kiên rất ngạc nhiên, Lưu Chiến Hằng dang hai tay ra, giống
như không thể giúp được: “Điều trị tâm lý, phải tìm được bác sĩ khiến
bệnh nhân tin tưởng, mới khiến bệnh nhân mở lòng mình, anh cảm thấy cô
ấy có thể tin tưởng tôi sao?”
Mạc Đình Kiên lắng nghe lời nói của anh ta, quay người lại rời đi.
Lực Lệ Hoành nhìn vào bóng lưng anh, mỉm cười.
Chẳng trách Mạc Đình Kiên có thể đưa Hạ Diệp Chi đến tìm anh ta, hóa ra là vì Hạ Diêp Chi có vấn đề về tâm lý.