Hạ Diệp Chi có thể cảm giác được câu nói của cô đã thành công chọc tức người đàn ông trước mắt này rồi.
Người đàn ông không để lộ vui buồn trước mặt người khác lại tỏ vẻ
không vui khi nghe câu nói của cô, lại bị một câu nói làm cho tức giận
vô vàn.
Đột nhiên Hạ Diệp Chi cảm thấy lòng mình thật xót xa.
Mạc Đình Kiên bị cô liên lụy đến mức này.
Hạ Diệp Chi khụt khịt mũi rồi nói: “Mạc Đình Kiên, em mệt quá, em không muốn chữa trị nữa đâu, em…”
Mạc Đình Kiên còn chưa kịp giận dữ là Hạ Diệp Chi đã òa lên khóc trước.
Không kềm chế được mà khóc nức nở.
Cơn phẫn nộ bốc ngùn ngụt lên đầu của Mạc Đình Kiên bị những giọt nước mắt của cô dập tắt sạch sẽ trong chốc lát.
Anh ôm Hạ Diệp Chi vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Em đừng nói xui như vậy, anh không mệt, em nghĩ đến Hạ Hạ xem.”
Thật ra Mạc Đình Kiên cũng không phải là người không giỏi ăn nói mà
là có nhiều lúc anh không muốn dông dài linh tinh với người khác mà
thôi.
Nhưng lúc đối mặt với Hạ Diệp Chi đang trong trạng thái thế này anh lại bối rối tay chân không biết phải làm sao.
Áp dụng một số kỹ xảo quen dùng trên thương trường lên người Hạ Diệp Chi cũng chẳng có ích gì.
Một khi tâm lý con người xuất hiện vấn đề thì sẽ rất khó chữa trị, còn khó chữa hơn sức khỏe bị chuyển biến xấu nữa.
“Em không muốn chữa nữa, không muốn chữa nữa…”
Hạ Diệp Chi vẫn còn đang khóc, khóc đến không thở nổi.
Mạc Đình Kiên ôm chặt cô vào lòng, anh mấp máy môi nhưng rồi chẳng biết nên nói gì.
Cho đến khi Hạ Diệp Chi khóc đến hôn mê…
Anh cảm giác được người con gái trong lòng mình không còn động đậy nữa mới hoảng hốt buông tay ra nhìn vào gương mặt cô.
Sắc mặt anh thoắt cái đã thay đổi, run giọng gọi: “Hạ Diệp Chi?”
Không có tiếng trả lời.
Anh dè dặt vươn tay đặt lên cổ Hạ Diệp Chi.
Đến lúc này chợt nghe có tiếng Lưu Chiến Hằng cất lên từng ngoài cửa: “Không cần căng thẳng vậy đâu, khóc quá nên ngất đi thôi.”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo giá rét như sương.
Mặc dù giọng nói của Lưu Chiến Hằng vẫn thản nhiên như không có gì, nhưng ánh mắt lại có phần nghiêm trọng
Sau khi lo cho Hạ Diệp Chi xong rồi, Mạc Đình Kiên mới bước ra ngoài với Lưu Chiến Hằng.
Từ sau khi nghe Hạ Diệp Chi thốt ra câu nói kia, sắc mặt Mạc Đình Kiên vẫn luôn rất xấu.
Lưu Chiến Hằng cười giễu một tiếng rồi nhìn Mạc Đình Kiên: “Chẳng qua là bệnh trầm cảm mà thôi, trông cứ như chết vợ đấy nhỉ…Ê.”
Lưu Chiến Hằng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Mạc Đình Kiên đấm mạnh một phát.
Lưu Chiến Hằng không hề phòng bị gì cả, chỉ đành cứng rắn chịu một đòn này, lảo đảo lùi ra sau vài bước.
Anh ta đưa tay ôm chỗ vừa bị Mạc Đình Kiên đánh, nhếch môi phì cười:
“Đến nói đùa cũng không được à, anh có biết những người có điểm yếu như
anh thì rất dễ bị tóm đằng chuôi không.”
Mạc Đình Kiên cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, chỉ lạnh lùng
nhìn Lưu Chiến Hằng: “Nếu anh không nghiên cứu ra được thuốc chữa khỏi
bệnh cho Hạ Diệp Chi, tôi sẽ hợp tác với người khác.”
Vốn đĩ Lưu Chiến Hằng còn đang tươi cười, thoắt cái đã biến sắc.
Đây cũng đủ để nói lên khả năng của Tạ Sinh có thể làm Lưu Chiến Hằng nghe thấy phải giật mình.
Chắc chắn Tạ Sinh là môt sự tồn tại rất đáng sợ, chứ không thì làm sao Lưu Chiến Hằng lại sợ hãi đến nhường này.
Lưu Chiến Hằng hốt hoảng một chút rồi vẻ mặt lại bình thường như cũ,
cười lạnh nói: “Anh nghĩ Tạ Sinh là người có thể tùy tiện hợp tác và lợi dụng à? Muốn bắt tay với hổ thì sớm muộn gì cũng bị nó nuốt mất, tôi là ví dụ sờ sờ ra đây.”
Mạc Đình Kiên nghe thấy vậy chỉ khinh bỉ liếc nhìn Lưu Chiến Hằng.
Dường như ánh mắt của anh đang nói lên rằng anh không giống với anh ta vậy.