Lưu Chiến Hằng ghét bộ dạng này của Mạc Đình Kiên nhất.
Vụ bắt cóc lúc ấy ảnh hưởng rất lớn đến hai người bọn họ, anh ta bị
Tạ Sinh khống chế, bị cưỡng ép làm vài chuyện trong bóng tối cho ông ta, còn Mạc Đình Kiên vẫn tự tin và ngông cuồng đến thế.
Bình thường không nghĩ đến thì không sao chứ một khi đã nghĩ mới ý
thức được thật ra bản thân mình và Mạc Đình Kiên không cùng một loại
người, chênh lệch nhiều như trời và đất vậy.
Cứ mỗi lúc như thế này cơn giận dữ và bất mãn trong lòng anh ta lại
dâng trào như như thủy triều, nhấn chìm anh trong đó cho đến khi hoàn
toàn bị nuốt chửng mới thôi.
Sau khi Hạ Diệp Chi được truyền dịch xong, căn bệnh của cô cũng đã
thuyên giảm, đến đôi chân tê dại đã mất đi cảm giác mà bây giờ cũng đã
cảm nhận lại được cơn đau nhè nhẹ chứ không còn như trước kia.
Mạc Đình Kiên thấy bệnh tình của cô đã thuyên giảm nên tâm trạng mới tốt lên một chút chứ không còn nhíu mày thường xuyên.
Anh đã gọi điện để xin nghỉ dài hạn cho Mạc Gia Thành, để cậu ấy về đây.
Nhưng trường học lại liên lạc với Mạc Gia Thành, nói là có nhiệm vụ quan trọng cần cậu ta trở về giải quyết cho xong.
Mấy trường học giống như trường của Mạc Gia Thành yêu cầu học sinh
phải làm một số nhiệm vụ lúc còn đi học, không tốn tiền còn được trả
lương, nhưng thật sự cũng rất chi là vất vả.
Bây giờ nhà trường liên lạc với Mạc Gia Thành kêu cậu ấy trở lại, Mạc Đình Kiên cũng không giữ cậu ở đây nữa mà dặn dò người hầu giúp cậu
chuẩn bị hành lý.
Nhưng hiện nay Mạc Gia Thành không thích để cho người khác đụng vô đồ của mình, tính cảnh giác rất cao, thế là bèn tự mình thu xếp lấy.
Lúc Hạ Diệp Chi đến vừa khéo nhìn thấy Mạc Gia Thành đang sắp xếp hành lý.
Cửa phòng Mạc Gia Thành đang mở sẵn, một mình Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, im lặng tựa mình vào cánh cửa, cũng không bước vào.
Rốt cuộc vẫn sống cùng với người thân nhất cua mình, tính cảnh giác
của Mạc Gia Thành cũng giảm xuống phần nào, cậu vừa ngâm nga vừa dọn đồ, bởi vậy không hề phát hiện Hạ Diệp Chi đã đến rồi.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa nhìn Mạc Gia Thành cẩn thận thu xếp hành lý, còn gấp lại quần áo đến là chỉnh tề.
Cho dù tất cả người nhà đều xảy ra chuyện liên tiếp nhưng Mạc Gia Thành vẫn có thể phấn chấn trở lại mà đường hoàng sống tiếp.
Không để cho cậu ấy biết những chuyện xấu xa Mạc Đình Phong đã làm quả thật là quyết định đúng đắn.
Lúc Mạc Gia Thành đứng kế bên hành lý ngẫm nghĩ xem mình còn phải
mang theo món đồ gì thì sực cảm giác được gì đó mới nhanh chóng quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, rồi lạnh lùng nói: “Ai đó!”
Vừa trông sang đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi, sắc mặt cậu ta mới dịu đi: “Chị Diệp Chi ạ, sao chị lại đến đây?”
Mạc Gia Thành vội vã đi qua, giúp Hạ Diệp Chi đẩy xe lăn vào trong.
Hạ Diệp Chi cười cười: “Nghe bọn họ nói em không để cho họ dọn đồ cho mình nên chị mới qua xem em có cần giúp gì không.”
“Em đâu có phải con nít, biết tự mình thu xếp hành lý mà, làm gì cần
người khác giúp đỡ cơ chứ.” Giọng nói của Mạc Gia Thành xen lẫn vài phần nũng nịu.
Cũng chỉ có lúc ở cạnh Hạ Diệp Chi cậu mới làm thế mà thôi.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Trong mắt chị và Mạc Đình Kiên, em vẫn chỉ là cậu bé con là thôi.”
Mạc Gia Thành hừ một tiếng.
Cậu để Hạ Diệp Chi ngồi một bên rồi cẩn thận đắp tấm thảm lông lên
chân cô: “Chị Diệp Chi ngồi ở đây đừng đi đâu nha, em đi dọn đồ cái đã.”
Mạc Gia Thành bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi, cứ như cô không trả lời thì sẽ cứ nhìn cô chằm chằm thế này miết vậy.
Hạ Diệp Chi chỉ đành gật đầu: “Ừm.”
Cứ như cô là đứa con nít vậy.
Mạc Gia Thành đi qua đi lại khắp phòng để thu dọn đồ đạc.
Lấy được món nào đều vứt hết lên ghế sô pha kế bên Hạ Diệp Chi, đợi
thu thập đầy đủ hết rồi mới xếp bằng ngồi trên ghế sắp xếp lại.