Mạc Gia Thành nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô bé mà thấy buồn cười: “Chú biết rồi, chú sẽ gọi điện thoại cho con, yên tâm đi.”
Mạc Hạ méo miệng gật đầu.
Mạc Gia Thành lại nhẹ nhàng cốc đầu cô bé: “Tiểu Hạ Hạ nhà chúng ta
dễ thương ghê, dễ thương đến mức chú cũng muốn sinh một đứa con gái luôn rồi.”
“Chú có vợ chưa? Có vợ mới sinh con gái được.” Vẻ mặt của Mạc Hạ vẫn
đong đầy vẻ lưu luyến không nỡ xa rời ấy, nhưng lời nói thốt ra lại làm
cậu không biết nên khóc hay nên cười.
Mạc Hạ không đợi cậu trả lời mà tiếp tục nói: “Vừa nhìn là biết chú
không có vợ rồi, trường của chú toàn là con trai không chứ gì? Thảm
ghê.”
Mạc Gia Thành: “…Tiểu Hạ Hạ, con biết nhiều quá rồi đấy.”
Mạc Hạ nhếch cằm, trông đến là kiêu ngạo.
Mạc Gia Thành vươn tay khẽ cốc đầu cô bé: “Được rồi, chú biết rồi,
chú sẽ gọi điện thoại cho con, có thời gian sẽ về chơi với con.”
Mạc Hạ nghiêm túc bổ sung: “Còn phải tìm vợ nữa.”
Mạc Gia Thành: “…”
mạ hạ nâng tay lau nước mắt trên mặt: “Đây là chuyện quan trọng lắm.”
Mạc Gia Thành nén cười: “Rồi rồi rồi, chú biết rồi.”
sau khi được Mạc Hạ dặn đi dặn lại nhớ tìm vợ, Mạc Gia Thành mới nhìn sang phía Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vẫn ngồi trên xe lắn, Mạc Đình Kiên đứng sau lưng cô.
“Anh họ, chị Diệp Chi.” Mạc Gia Thành lần lượt nhìn hai người rồi nói: “Em đi đây.”
“Ừm.” vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lùng như ngày nào, rất khó để
nhìn ra sự lưu luyến và những cảm xúc khác trên gương mặt ấy của anh.
Mạc Gia Thành vươn tay về phía anh: “Anh họ, em phải đi rồi, ôm em cái đi.”
Mạc Đình Kiên lườm cậu bằng ánh mắt sắc lẻm như dao, Mạc Gia Thành không dám nói gì nữa.
Cậu lại nhìn Hạ Diệp Chi: “Chị Diệp Chi…”
Hạ Diệp Chi giơ tay về phía cậu, tỏ ý ôm một cái rồi hẵng đi.
Mạc Gia Thành khom người tính ôm Hạ Diệp Chi, nhưng đột nhiên Mạc Đình Kiên lại bước đến cản cậu lại.
Mạc Đình Kiên nhìn cậu, gương mặt không có tí cảm xúc nào rồi lại giơ tay về phía mậc gia thành, trông anh cứ như có ai thiếu nợ anh mấy trăm tỉ vậy. Truyện Tổng Tài
Mạc Gia Thành ngẩn người, rồi ôm Mạc Đình Kiên một cái.
Cả người Mạc Đình Kiên cứng ngắc, không tỏ vẻ gì cũng không nói gì, chỉ bày ra gương mặt đến là lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi đứng cạnh bên nhìn thấy vậy mới thấy thật buồn cười, hơi cúi đầu xuống muốn che giấu nụ cười đang nở trên môi.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng đẩy Mạc Gia Thành ra: “Cút mau lên.”
“Anh họ à, anh không lưu luyến em chút nào luôn hả? Em…” Mạc Gia
Thành còn tính mở miệng nói gì nhưng lại bị Mạc Đình Kiên đạp cho một
phát.
Hạ Diệp Chi đăm chiêu nhìn Mạc Gia Thành lên xe về trường, tiếng nói
của Mạc Đình Kiên vang lên từ phía sau lưng cô: “Về phòng thôi.”
Hạ Diệp Chi lặng lẽ gật đầu.
Mạc Hạ rầu rĩ đi bên cạnh, Hạ Diệp Chi nhìn cô bé rồi mới nói với Mạc Đình Kiên: “Trường của Hạ Hạ khai giảng rồi chứ hả?”
Khoảng thời gian này Hạ Diệp Chi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không nhớ rõ thời gian, cô lờ mờ cảm thấy trường của Mạc Hạ đã khai giảng mất
rồi.
Trước đây không có tâm trạng nghĩ đến những việc như thê này, sau khi Mạc Gia Thành về trường, Hạ Diệp Chi mới ý thức được rằng trong khoảng
thời gian gần đây mọi người luôn vây quanh cô.
Mạc Gia Thành xin nghỉ về nhà, Mạc Đình Kiên cũng không đi làm, Mạc Hạ cũng không đi học.
Cô không muốn như vậy.
Lỡ có một ngày cô không còn nữa, bọn họ còn phải sống cuộc sống của chính bản thân mình.
Làm sao Mạc Đình Kiên không nghĩ đến nguyên nhân tại sao Hạ Diệp Chi lại nhắc đến chuyện khai giảng của Mạc Hạ?
Anh cụp mắt, thấp giọng nói: “Bây giờ em đừng quan tâm đến chuyện gì
cả, chỉ cần lo nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, mấy chuyện khác đã có anh sắp
xếp hết rồi.”