Mạc Gia Thành vừa đi mấy ngày là Thẩm Lệ đã trở lại.
Thẩm Lệ mang cho Hạ Diệp Chi rất nhiều đồ đạc, đồ ăn hay đồ dùng gì cũng đầy đủ cả.
cô ấy kéo theo hai cái va ly to đùng, một cái đựng đồ dùng của chính mình, cái còn lại là của Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ sang đây, tất nhiên không thể thiếu cái đuôi Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân quan sát Hạ Diệp Chi, hiếm hoi lắm mới có lúc anh ta chỉ đứng một bên mà không nói năng gì.
Thẩm Lệ trò chuyện với Hạ Diệp Chi một lúc rồi đi vào nhà vệ sinh.
Vốn dĩ Cố Tri Dân ngồi cách Hạ Diệp Chi một khoảng khá xa.
Sau khi Thẩm Lệ đi rồi, anh mới đến gần Hạ Diệp Chi hơn một chút rồi nghiêm túc hỏi cô: “Gần đây có khỏe không?”
Khi nãy lúc anh nhìn Hạ Diệp Chi mới cảm thấy trông cô không những không khỏe hơn được chút nào mà dường như còn nghiêm trọng hơn nữa.
Anh cũng không chắc đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Mạc Đình Kiên tốn từng đấy công sức muốn chữa trị cho Hạ Diệp Chi, chắc hẳn không đến nổi chẳng có chút tác dụng nào.
Làm sao có thể bệnh nặng hơn được kia chứ.
“Khỏe hơn trước đó một chút.” Hạ Diệp Chi nhếch môi nhưng chẳng thấy rõ nụ cười.
Trí nhớ của cô khôi phục lại được một ít, không còn kém cỏi như hồi đấy nữa, nhưng sức khỏe vẫn chỉ cứ như vậy mà thôi.
Cố Tri Dân nghe vậy bèn gật gật đầu.
Nhưng anh ta vẫn không thấy yên tâm: “Nhất định em phải điều trị đàng hoàng đó, phải vui vẻ lên, mọi người đều sát cánh bên em.”
Hạ Diệp Chi bật cười nói: “Cảm ơn, thật không dám nghĩ anh mà có thể nói ra mấy câu cảm tính thế này.”
Cố Tri Dân lắc lắc đầu: “Diệp Chi, nhất định em phải chữa trị cho khỏe lại, nếu em có mệnh hệ gì thì Đình Kiên sống không nổi đâu.”
Vẻ thư thả trên gương mặt cô chợt tan biến hết.
Gương mặt cô dần dần trở nên nghiêm túc, cô nhíu mày nhìn Cố Tri Dân: “Anh nói vậy là ý gì?”
Cố Tri Dân thở dài: “Trước đây anh hỏi Mạc Đình Kiên xem em thế nào rồi, em đoán xem cậu ta nói như thế nào?”
Hạ Diệp Chi nhìn sắc mặt Cố Tri Dân là biết được chắc chắn Mạc Đình Kiên đã nói gì không mấy hay ho.
Cố Tri Dân tự bổ sung nốt câu nói của mình: “Cậu ta nói, tệ nhất là để anh là Thẩm Tiểu Lệ chăm sóc Hạ Hạ, em nói xem đây là ý gì?”
sắc mặt Hạ Diệp Chi thoắt cái đã thay đổi.
Cô lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, cổ họng khô khốc, cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như có thứ gì nghẹn ở đó vậy.
Không nói nên lời.
“Diệp Chi, nhất định em phải điều trị cho thật tốt đó, cứ coi như là vì Đình Kiên, em cứ xem như thương hại cậu ấy vậy, cậu ấy cũng không dễ dàng gì.” vẻ mặt Cố Tri Dân đến là buồn bã.
Mạc Đình Kiên là một người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, cho dù phải đối mặt với khó khăn lớn đến nhường nào, anh cũng có thể giải quyết dễ dàng như ăn cháo.
Rốt cuộc có khó khăn hay không, có khổ hay không thì anh đều không nói ra, cũng không ai biết được.
Nhưng Cố Tri Dân nghĩ cuộc sống của Mạc Đình Kiên cũng không dễ dàng gì.
Tự đặt bản thân vào vị trí của người khác, có lúc Cố Tri Dân nghĩ tới việc Thẩm Tiểu Lệ đối xử với mình lúc nóng lúc lạnh là đã thấy phiền phức vô cùng, không tìm được chỗ giải quyết rồi.
Huống hồ chi Mạc Đình Kiên phải gánh vác lấy trách nhiệm nặng nề cơ chứ.
“Từ lúc xảy ra vụ bắt cóc năm ấy là cậu ấy phải gánh trọng trách nặng nề lên đôi vai của mình, cho đến khi em và Hạ Hạ đến, trông cậu ấy mới vui vẻ hơn một chút, nếu như em không còn nữa thì đời này của cậu ấy cũng xong rồi.”
Đã đến nước này rồi, có ăn nói xui xẻo Cố Tri Dân cũng không quan tâm, anh chỉ một lòng muốn tìm vài lời lẽ kích thích Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân là nhân tài trên thương trường, Mạc Đình Kiên vẫn luôn tìm cách chữa trị cho Hạ Diệp Chi, nhưng rõ ràng trông chẳng có chút khởi sắc nào cả.
Theo như trực giác của anh ta thì ắt hẳn vấn đề đến từ phía Hạ Diệp Chi.
Mà trạng thái của Hạ Diệp Chi vẫn mãi không được tốt.
Trước đây cứ ngỡ do cơ thể của cô quá yếu đuối mới thành ra như vậy, bây giờ xem ra là do tâm lý rồi.