Hạ Diệp Chi nín khóc mỉm cười, không ngừng lắc đầu.
Mạc Đình Kiên càng quan tâm cô, trong lòng cô lại càng trở nên áy náy và khổ sở.
Cô mấp máy môi, muốn dừng lại cảm xúc xúc động muốn khóc, sau đó mói nói: “Thật xin lỗi…”
“Mạc Đình Kiên, thật xin lỗi…”
Mạc Đình Kiên không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Hạ Diệp Chi, lông mày nhíu chặt, đưa tay sờ khuôn mặt cô.
Giọng nói nhẹ nhàng trấn an cô: “Xin lỗi anh về chuyện gì?”
Hạ Diệp Chi tưởng chừng đã ngừng cảm xúc muốn khóc, nhưng nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, lại như không thể nhịn được.
Mạc Đình Kiên rất kiên nhẫn với Hạ Diệp Chi, nhưng không biết nguyên nhân tại sao cô muốn khóc, trong lòng anh có chút bực bội.
Nhưng anh vẫn nhẫn nại nói: “Đừng khóc, nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra?”
Hạ Diệp Chi đưa tay lau nước mắt: “Em không sao.”
Cô nói xong, còn hướng Mạc Đình Kiên cười.
Mạc Đình Kiên sắc mặt ngưng trọng, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực.
Hạ Diệp Chi không muốn nói, anh có thể không hỏi.
Lát nữa gọi điện thọai hỏi Cố Tri Dân là biết có chuyện gì xảy ra.
Hạ Diệp Chi đưa tay ôm Mạc Đình Kiên, ôm anh thật chặt.
Mạc Đình Kiên cảm giác được Hạ Diệp Chi ôm rất chặt, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không có lên tiếng.
Một lát sau, tâm trạng của Hạ Diệp Chi dần bình phục lại.
Cô thả lỏng có thể, mặc kể bản thân ỷ lại vào Mạc Đình Kiên, dựa thật sát vào người anh, nhẹ nói: “Em sẽ cố gắng chữa bệnh.”
Mạc Đình Kiên nghe xong lời này của cô liền hiểu.
Nhưng Hạ Diệp Chi nhanh chóng nói một câu: “Anh đừng đi tìm Cố Tri Dân gây phiền phức.”
Mạc Đình Kiên chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ Mạc Đình Kiên, cô sẽ không cứ như vậy mà tin anh.
Hạ Diệp Chi thả anh ra, đưa tay vỗ vỗ đầu Mạc Đình Kiên: “Ý của anh là ‘Sẽ không’?”
Mạc Đình Kiên cũng không chớp mắt, để kệ Hạ Diệp Chi vỗ đầu.
Sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Sẽ không.”
Anh không tìm Cố Tri Dân gây phiền phức, anh sẽ trực tiếp đánh người.
Hạ Diệp Chi nghe vậy, cười khẽ một tiếng.
Ngày thường Mạc Đình Kiên ở bên ngoài hô phong hoán vũ, ở trước mặt cô cũng không phải lúc nào cũng dịu dàng, nhưng là duy nhất.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh chăm chú nhìn Mạc Đình Kiên: “Có một việc hình như em chưa nói với anh.”
“Việc gì?” Mạc Đình Kiên nhướng mày, trong thần sắc mơ hồ mang theo chút khẩn trương.
Hạ Diệp Chi đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu chặt của Mạc Đình Kiên, dịu dàng nói: “Em yêu anh, rất rất yêu anh.”
Mạc Đình Kiên chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói những lời này.
Anh luôn là người bình tĩnh và tự kiềm chế, nhưng trên mặt lúc này cũng xuất hiện kinh ngạc thâm tình.
Hạ Diệp Chi thực sự chưa bao giờ nói những lời này với anh.
Mạc Đình Kiên run lên một hồi, khẽ mở miệng: “Biết.”
Phản ứng của anh nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng trong ánh của anh lại không thế giấy được ý cười, tiết lộ tâm tình của anh hiện giờ.
Khóe môi cũng không tự chủ được mà cong lên.
Hạ Diệp Chi không nghĩ anh có thể cao hứng như vậy, áp lại lại gần hôn anh.
Mạc Đình Kiên rất nhanh đảo khách thành chủ.
…
Hôm nay Hạ Diệp Chi tâm tình có chút thay đổi chập chờn, vừa khóc lại vừa cười, lại còn nói nhiều như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, nên để Mạc Đình Kiên đưa trở về phòng nghỉ ngơi.
Ban đầu cô không muốn ngủ nhanh như vậy, nhưng khi vừa đặt người lên giường liền không kiềm chế được, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chờ khi Hạ Diệp Chi ngủ say, Mạc Đình Kiên mới đứng dậy đi ra ngoài.
Đã đến lúc đi đánh Cố Tri Dân.
Có thể để cho Hạ Diệp Chi mở lòng là chuyện tốt, nhưng để cô khóc lâu như vậy.
Nên đánh vẫn là phải đánh.