Cái miệng nhỏ của Mạc Hạ vẫn đang ngậm kẹo, cô bé nhồm nhoàm nói với Cố Tri Dân: “ Vậy thì con không phải là một đứa trẻ bình thường.”
Cố Tri Dân bị Mạc Hạ làm cho cứng họng: “ Được rồi.”
Anh lại quay đầu lại, mắt đối mắt với ba của Mạc Hạ.
Cố Tri Dân đưa tay ra trước ngực mình, chỗ này thật tình có hơi đau a.
Anh lặng lẽ bò dậy rồi hỏi Mạc Đình Kiên: “ Còn đánh nữa không?”
Con mắt sắc bén của Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh: “ Ra tay trước mặt trẻ con sẽ làm cho chúng có ám ảnh xấu, cậu không biết sao?”
Cố Tri Dân bĩu môi rồi hừ một tiếng: “ Đạo đức giả ghê!”
Khi Cố Tri Dân vô tình quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Lệ đang đứng dựa lên lan can cách đó không xa nhìn vào đây, cũng không biết cô đã ở đó bao lâu rồi.
Cố Tri Dân lại nghĩ về hình ảnh mình nằm giả chết trên mặt đất vừa nãy, nhìn sao cũng thấy không đẹp chút nào a.
Nhớ về nó, sắc mặt của Cố Tri Dân thậm chí còn trở nên xấu hơn, anh lấy hết gan dạ quay đầu lại trừng Mạc Đình Kiên một cái.
Lúc này Mạc Đình Kiên đã đi về chỗ của Mạc Hạ rồi, nhưng trực giác của anh mách bảo đôi mắt của Cố Tri Dân đang trừng vào anh, thế rồi anh lại quay đầu lại nhìn về Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn thấy Mạc Đình Kiên quay lại nhìn thì lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Anh chạy được một đoạn thì lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng của Thẩm Lệ lúc nãy, nhưng không còn thấy cô ở đó nữa rồi.
Cố Tri Dân vội vã bước nhanh và chạy về phía Thẩm Lệ.
Khi vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Thẩm Lệ vừa lúc đang từ trên lầu đi xuống.
Thẩm Lệ lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái rồi bỏ đi, Cố Tri Dân đưa tay ra để lên ngực rồi rên lên một tiếng giả vờ đau đớn.
Vừa giả bộ, vừa len lén nhìn Thẩm Lệ.
Tuy anh chưa bao giờ diễn kịch hay tốt nghiệp trường điện ảnh, nhưng thủ hạ của anh đều là diễn viên. Người ta thường nói chưa ăn qua thịt heo nhưng ít nhiều cũng được thấy qua heo chạy như thế nào a, giả đau ư, quá là đơn giản.
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn lần nữa.
Cố Tri Dân giả vờ bày ra bộ dạng bình tĩnh: “ Anh không sao.”
Thẩm Lệ hừ lạnh: “ Tôi có hỏi anh điều gì không?”
“ Không có.” Cố Tri Dân vui vẻ mỉm cười với cô.
Trong trận chiến trường kỳ của anh và Thẩm Lệ, Cố Tri Dân đã dần dần hiểu ra cách để hòa hợp với cô.
Trước đây, anh đã từng giả vờ bị thương hay khó chịu gì đó trước mặt Thẩm Lệ, nhưng anh đã hành động quá mức cường điệu, khiến cho người khác có thể dễ dàng nhìn thấu mục tiêu của anh, lúc đó Thẩm Lệ chán ghét đến nỗi không thèm nhìn anh ta một cái.
Sau này, anh đã học được cách lấy lui làm tiến rồi.
Thấy anh như thế này, Thẩm Lệ cũng không chắc anh có ổn hay không nữa.
Vừa nãy cô thấy Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân đang chiến đấu bên ngoài hành lang, lúc đó trái tim cô đập liên hồi.
Mặc dù Cố Tri Dân đã được luyện võ từ khi còn nhỏ, nhưng anh rất hiếm khi có cơ hội động thủ với những người khác, còn Mạc Đình Kiên thì đã thực sự đánh với rất nhiều người, có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Cho nên Cố Tri Dân chắc chắn không phải là đối thủ của Mạc Đình Kiên.
Thế là Thẩm Lệ bảo Mạc Hạ đi qua đó.
Mạc Hạ mà qua đó, thì hai người đàn ông này chắc chắn sẽ không đánh nhau nữa.
Sự thật chính xác như những gì cô ấy nghĩ.
Tuy nhiên, cô cũng không chắc liệu Cố Tri Dân có bị thương hay không.
Trong khi Thẩm Lệ còn đang ngập ngừng xem có nên hỏi hay không thì Cố Tri Dân đã quay lại và đi lên lầu.
Một tay anh vịn lan can, tay kia thì nắm chặt bên eo của mình. Tư thế đi của anh ta cũng bình thường, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy kì lạ.
Thẩm Lệ không thể kìm được tính nết bao đồng của mình.
Cô thấy anh như vậy, thật là không nhịn được mà kêu lên tên anh: “ Cố Tri Dân.”
Cố Tri Dân, người đang quay lưng lại với cô đi lên lầu, nghe thấy cô gọi mình, anh liền quay lại như thể đó là một điều tự nhiên.
Trước khi quay đầu lại, anh đã điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình: “ Sao thế? Có chuyện gì à?”
Thẩm Lệ hỏi anh: “ Rốt cuộc anh có bị thương không? Qua đây tôi xem xem.”
Cố Tri Dân lắc đầu, ra vẻ mạnh mẽ và nói: “ Anh không sao, thật đó.”