Thẩm Lệ cảm thấy hôm nay Cố Tri Dân có gì đó quái quái.
Cô nhíu mày nhìn Cố Tri Dân, sau đó bước lên kéo anh ta xuống.
“ Kêu anh tới thì tới đi! Cãi cái quái gì?”
Động tác của Thẩm Lệ có hơi thô lỗ, tuy trên mặt Cố Tri Dân ghi ba chữ không cam tâm, nhưng thực chất dưới đáy lòng anh đã sớm sung sướng tới nở hoa rồi.
Thẩm Lệ soi xét Cố Tri Dân từ đầu tới chân, còn kéo áo anh ra, nhìn thấy trên người anh có mấy vết bầm xanh đỏ.
Cô vươn tay thử ấn nhẹ vào mấy vết bầm đó, Cố Tri Dân tỏ vẻ như đang kiềm chế.
Giống như là đang rất đau vậy.
“ Rất đau sao?” Thẩm Lệ hỏi.
Cố Tri Dân lắc đầu: “ Không có.”
Thẩm Lệ liếc anh một cái, sau đó quay đầu lại căn dặn người làm: “ Đem hộp thuốc tới đây.”
Nói xong, cô liền kéo Cố Tri Dân lên lầu.
Tuy bên ngoài Cố Tri Dân vẫn duy trì dáng vẻ không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn theo Thẩm Lệ lên lầu.
Cách nghĩ của Thẩm Lệ tương đối đơn giản, nếu như bôi thuốc ở phòng khách, lát nữa Mạc Đình Kiên mà vào thì chắc chắn sẽ nhìn thấy, mấy vết thương này lại vốn dĩ do đánh nhau với Mạc Đình Kiên mà có, như vậy chắc sẽ không hay cho lắm.
Thế là, cô định kéo Cố Tri Dân về phòng rồi lên lầu sau.
Hai người Cố Tri Dân và Thẩm Lệ vừa lên lầu thì hai cha con Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ lại từ cửa bước ra.
Chiếc miệng nhỏ của Mạc Hạ vẫn chưa ngậm hết kẹo, nên khi nói vẫn không được rõ chữ: “ Ba ơi, ba đánh chú Cố có thảm thương quá không vậy?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên không có chút lưu tình nào: “ Biết thế nào gọi là thảm thương không?”
Mạc Hạ nghĩ nghĩ, rồi nghiêng đầu qua nói với Mạc Đình Kiên: “ Là bị đánh đến nỗi phải bò đi sao?”
Khóe môi Mạc Đình Kiên cong lên, anh đưa tay xoa đầu cô bé lộ vẻ tán thưởng.
Mạc Hạ chớp chớp mắt: “ Vậy ba có bị thương không? Có cần thoa thuốc không?”
“ Không cần đâu.” bàn tay to lớn của Mạc Đình Kiên di chuyển xuống dưới, đẩy chiếc lưng be bé của Mạc Hạ vào trong.
Mạc Hạ “ ai da” lên một tiếng: “ Con thấy chú Cố giả bộ như vậy đó, chú ấy cố ý lừa dì Thẩm a.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, sắc mặt lóe lên sự bất ngờ: “ Sao con biết?”
“ Lúc ba với chú ấy đánh nhau, không có mạnh bạo chút nào cả, nhất định chú Cố đang giả vờ rồi.”
Mạc Hạ nói một cách nghiêm túc, Mạc Đình Kiên thấy cũng đúng đúng nhỉ.
“ Chú Cố có dì Thẩm thoa thuốc cho, vậy con cũng thoa thuốc cho ba nha.” Mạc Hạ tự nói rồi tự chạy đi tìm hộp thuốc.
Năm phút sau, Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế sofa, còn Mạc Hạ thì đang ngồi cạnh anh, đôi chân ngắn ngũn bắt chéo lại, cô bé đang nghiêm túc xé một miếng băng cá nhân hình pikachu.
Mạc Hạ cẩn thận xé băng dán Pikachu, sau đó ngẩng đầu lên để tìm vết thương trên người Mạc Đình Kiên.
Cô bé nhìn phải nhìn trái, nhìn trên nhìn dưới, sau khi nhìn cẩn thận, với đôi mắt mà cô bé luôn cho là tinh ranh hơn người của mình, cô bé tìm thấy dưới cằm của Mạc Đình Kiên có một vết thương.
“ Ba, ba bị thương ở đây rồi, để con dán lên cho ba.”
Mạc Hạ vươn tay, nhưng tay không đủ dài, cô bé liền đứng dậy dán cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhau mày, anh không phối hợp mà cũng không cự tuyệt.
Mấy loại đồ trẻ con như thế này, anh không hề muốn dán một chút nào cả.
Nhưng nhìn Mạc Hạ nghiêm túc như vậy, anh cũng không đành lòng nhúc nhích.
Tay của con nít đúng thật là vừa nhỏ vừa mềm, khi cô bé dán băng cá nhân cho anh, anh không hề cảm nhận được một chút xíu lực nào cả.
Cho đến khi Mạc Hạ vui mừng lên tiếng: “ Xong rồi.”
Mạc Đình Kiên đưa tay sờ lên cằm của mình, mới sờ thấy dưới cằm mình có một miếng băng dán.
Ánh mắt không cảm xúc của anh quay qua nhìn Mạc Hạ: “ Con thấy miếng băng dán này hợp với ba không hả?”
Mạc Hạ vẫn luôn cảm thấy ba của mình rất rất là đẹp trai, rất rất là cool nha.
Cô bé nghe thấy lời của Mạc Đình Kiên, sau đó nghiêm túc soi xét, khuôn mặt lãnh khốc soái khí ngời ngời của ba mà lại có một miếng dán vàng vàng của pikachu, hình như đúng là có gì đó không hợp lắm.