Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh nhìn họ một lát.
Mạc Đình Kiên đứng đằng sau cô, anh cúi người xuống ghé sát tai cô nói: “ Yên tâm về Hạ Hạ hơn chưa?”
Ý của anh là, cho dù chúng ta không ở bên Mạc Hạ đi chăng nữa, Mạc Hạ cũng tự có cách sống của riêng mình.
Cho dù bây giờ Mạc Hạ vẫn còn nhỏ, nhưng cô bé rất thông minh.
Những đứa trẻ thông minh, tự khắc sẽ biết sống như thế nào.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “ Hạ Hạ vẫn còn quá nhỏ.”
Từ nhỏ, Hạ Diệp Chi chưa được nhận tình yêu thương từ mẹ, nên cô vô cùng thương yêu đứa con gái nhỏ của mình.
Cô hận mình không thể đem hết tất cả tình yêu thương cho Mạc Hạ, cô hận mình không thể đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này tặng cho cô bé.
Nhưng hiện thực lại không như mong ước.
Đừng nói là dành tặng cho Mạc Hạ những thứ đẹp đẽ nhất, ngay cả những chuyện mà một người mẹ nên làm cô còn chưa làm được, cô thậm chí còn không bảo vệ tốt cho Mạc Hạ nữa.
Cô chính là không có tư cách để làm mẹ mà.
Mạc Đình Kiên vẫn chưa đứng dậy, anh vẫn cúi người xuống đằng sau cô, chỉ cần nghiêng đầu qua một chút thôi thì mọi biểu tình trên mặt cô anh đều có thể nhìn thấy hết.
Anh chỉ cần nghe thấy ngữ khí của Hạ Diệp Chi thôi cũng đủ biết cô đang nghĩ gì rồi, hơn nữa thần sắc của cô cũng mang máng chút thương cảm.
Mạc Đình Kiên thấp giọng nói: “ Không được nghĩ ngợi lung tung.”
Hạ Diệp Chi rất hay mềm lòng, trước đây anh vì ỷ lại Hạ Diệp Chi hay mềm lòng mà đạt được không ích lợi.
Nhưng bây giờ xem ra, mềm lòng cũng không phải chuyện tốt.
Càng là người thân thiết quan trọng, Hạ Diệp Chi lại càng đùn đẩy hết trách nhiệm lên vai mình.
Mạc Đình Kiên không muốn cô như vậy, anh chỉ muốn cô được hạnh phúc và vui vẻ mà thôi.
“ Ba, mẹ!”
Mạc Hạ nhìn về phía họ,cô bé gọi họ rồi đứng tại chỗ đợi họ đi tới, chứ không chạy qua đó như trước nữa.
Cô bé đang mặc trên người một chiếc váy dài tay màu tím nhạt,trên khuôn mặt nở nụ cười xinh xắn rạng rỡ, bé đứng yên lặng bên cạnh Thời Dũng đợi họ đi tới, ngoan ngoãn xinh đẹp hệt như một cô búp bê sứ.
Hạ Diệp Chi vừa mềm lòng vừa buồn bã.
Mạc Đình Kiên đẩy Hạ Diệp Chi qua đó, Mạc Hạ chạy tới với một nụ cười, bé nắm lấy bàn tay ấm áp của Hạ Diệp Chi: “ Mẹ ơi,con đi nha.”
Hạ Diệp Chi chỉ gật đầu: “ Ừ.”
Cô sợ mình mà nói gì, lại kìm không được nước mắt mất.
“ Được nghỉ con sẽ về thăm mẹ nha.” Mạc Hạ nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đình Kiên: “ Ba phải chăm sóc tốt cho mẹ đó.”
Mạc Đình Kiên chỉ nhàn nhạt lườm bé một cái.
Ban đầu Mạc Hạ còn lẽ thẳng khí hùng, nhưng khi bị Mạc Đình Kiên lườm một cái, cô bé lập tức sợ ngay.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bình thường Mạc Đình Kiên quá là uy nghiêm đi, ở trước mặt anh thì Mạc Hạ cũng vẫn rất sợ.
Mạc Hạ thu tầm mắt không nhìn Mạc Đình Kiên nữa, cô bé lại quay qua cười hihi với Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, dù sao con cũng sẽ nhớ mẹ, con sẽ gọi video chat cho mẹ nha….”
Mạc Đình Kiên nghe thấy bé thì thầm nói với Hạ Diệp Chi rất nhiều,trong lòng cũng cảm thấy có chút tế nhị.
Lúc nãy anh lườm bé, thật ra cũng không có ý gì khác cả, nhưng bé lại bắt đầu sợ rồi.
Bé nói nhiều với Hạ Diệp Chi như vậy nhưng cũng không nói được mấy câu với anh nữa.
Mạc Đình Kiên đưa tay chỉnh sửa tay áo của mình, lặng lẽ thở dài.
“Mẹ ơi, con lên xe trước đây. Nhớ gọi cho con khi mẹ thấy nhớ con đó.” Mạc Hạ vừa lên xe vừa ngoái đầu lại nhìn.
Khi cô bé lên xe còn nhìn ra cửa sổ vẫy vẫy tay, nhưng chỉ vẫy tay với Hạ Diệp Chi thôi, bé còn không thèm nhìn Mạc Đình Kiên lấy một cái nữa.
Hạ Diệp Chi nhìn chiếc xe rời đi, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên đứng đằng sau mình hơi im lặng đến lạ thường.
Cô quay lại và thấy tầm mắt Mạc Đình Kiên vẫn đang hướng theo chiếc xe đang rời đi.
Cô nghiêng đầu và gọi tên anh: “ Mạc Đình Kiên?”
“ Hửm?” Mạc Đình Kiên thản nhiên thu lại tầm mắt, sau đó rũ mắt nhìn xuống Hạ Diệp Chi: “ Về phòng hay là đi dạo tiếp?”