Sau khi Mạc Gia Thành mở tất cả đồ ăn đặt lên bàn, quay người lại đỡ Hạ Diệp Chi.
Lúc Hạ Diệp Chi được cậu ta đỡ dậy, dường như cả người đều phải nhờ vào sức lực của cậu ta mới có thể đứng dậy được.
Lúc cô mượn lực đứng dậy, theo bản năng hai chân dùng lực.
Mặc dù nửa người cô không có cảm giác, nhưng lúc đứng dậy cơ thể vẫn theo bản năng dùng lực.
Cô rủ mắt xuống được Mạc Gia Thành đỡ đi đến bên cạnh bàn ăn, nên rất nhìn rất rõ chân mình có động một chút.
Hạ không nhịn được, đôi mắt mở to, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, cô lại lén chuyển động đôi chân, phát hiện thật sự chuyển động nhẹ.
Trong một khoảng thời gian dài, nửa người Hạ Diệp Chi đều không có cảm giác, sự chuyển đông nhẹ này, cô cũng cảm thấy bản thân mình nhìn sai.
Cô lại thử một lần nữa.
Lần này cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, cuối cùng xác nhận đôi chân của mình thật sự chuyển động nhẹ.
Khoảnh khắc này, trong lòng của Hạ Diệp Chi vô cùng vui mừng.
Là thuốc của Lưu Chiến Hằng có hiệu quả sao?
Nên chân của cô cũng bắt đầu có cảm giác rồi.
Mặc dù rất nhỏ, nhưng điều này đã đủ để làm Hạ Diệp Chi hạnh phúc.
Nếu như Mạc Đình Kiên biết chân của cô có chút cảm giác, chắc chắn sẽ còn vui hơn cô.
Sau đó, Hạ Diệp Chi được Mạc Gia Thành đỡ ngồi lên ghế.
Hạ Diệp Chi ngước nhìn Mạc Gia Thành, nụ cười trên khuôn mặt cô lại mờ dần.
Lúc này Mạc Đình Kiên có lẽ đang đi khắp nơi tìm cô.
Mạc Gia Thành đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn thôi.”
Hạ Diệp Chi phát hiện chân của mình có chút cảm giác, nên tâm trạng thoải mái hơn trước một chút.
Nếu như Mạc Đình Kiên tìm đến, giữa hai người chắc chắc sẽ ầm ĩ một trận.
Mà bây giờ có lẽ cô cũng nên ăn uống tốt, Mạc Đình Kiên đến nếu thấy cô vẫn tốt, có thể sẽ không quá tức giận.
Nghĩ như vậy, Hạ Diệp Chi cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Mạc Gia Thành thấy Hạ Diệp Chi yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Chị Diệp Chi, chị không sợ em bỏ thuốc vào cơm sao?”
Hạ Diệp Chi nuốt thức ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Không sợ.”
Ánh mắt của cô rất chân thành, không có chút gì là nói dối.
Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, cô tin Mạc Gia Thành thật sự sẽ không làm tổn thương cô.
Mạc Gia Thành nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt càng phức tạp, dần dần vẻ mặt xuất hiện sự hối hận.
Chỉ là Hạ Diệp Chi đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nên không chú ý đến vẻ mặt của Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành mua toàn món ăn mà Hạ Diệp Chi thích, hương vị cũng không tồi, Hạ Diệp Chi cũng có chút đói, nên ăn không ít.
Khi cô đã ăn no, chuẩn bị đặt đũa xuống, liền cảm thấy đầu mình có chút choáng.
Hạ Diệp Chi giơ tay xoa xoa thái dương, thấy Mạc Gia Thành vẫn đang ngồi nhưng không động vào những món ăn trước mặt, liền có chút nghi ngờ nhìn cậu ta.
Cô hỏi Mạc Gia Thành: “Sao cậu lại không ăn?”
Mạc Gia Thành mím môi, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô, thì thầm nói ba từ: “Em xin lỗi.”
Lúc đầu Hạ Diệp Chi không hiểu tại sao đột nhiên Mạc Gia Thành lại nói xin lỗi.
Nhưng giây tiếp theo, cảm giác chóng mặt càng rõ ràng hơn.
“Cậu, trong đồ ăn….” Hạ Diệp Chi choáng đến mức trước mắt xuất hiện ảo ảnh, cô ngục xuống bàn, nói hết nửa câu sau: “Có cái gì?”
“Anh họ chắc chắn sẽ đến rất nhanh, trước tiên chị phải chịu oan ức một chút.”