Hồi còn nhỏ Lưu Chiến Hằng chịu cảnh nhà tan cửa nát, sau này đều sống trong âm mưu kế hoạch của Tạ Sinh.
Mặc dù sau này tiếp cận với Hạ Diệp Chi cũng chỉ vì đạt được mục đích của chính mình, muốn lợi dụng Hạ Diệp Chi.
Nhưng lúc ban đầu Hạ Diệp Chi cũng không biết mục đích của anh ta, cô ở bên ngoài âm mưu, đơn thuần đối xử tốt với anh ta.
Trong kế hoạch người thí nghiệm không sống được quá lâu, cũng muốn bị ôn nhu mà đối đãi.
Lưu Chiến Hằng đã từng nghĩ phải không từ thủ đoạn đạt được Hạ Diệp Chi, cho dù là vì chính mình, hay là vì Lưu Loan Loan.
Nhưng Hạ Diệp Chi yếu đuối lại mềm lòng, nhưng tâm tính của cô lại vô cùng cứng cỏi.
Lưu Chiến Hằng so bất kỳ ai khác đều rõ ràng, coi như anh ta có thể chiếm được cơ thể của Hạ Diệp Chi, cũng không có khả năng có được trái tim của cô.
Cho nên anh ta lựa chọn tra tấn Mạc Đình Kiên.
Anh ta thật sự ghen ghét khi Mạc Đình Kiên có được Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thấy ánh mắt Lưu Chiến Hằng vẫn luôn phức tạp nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi đi trước.” Hạ Diệp Chi tự bản thân khó đảm bảo, không có dư thừa sức lực đến đồng cảm với Lưu Chiến Hằng.
Ai ngờ, Lưu Chiến Hằng lại tiếp tục nói: “Mạc Đình Kiên có được gia thế tốt nhất, mặc dù nhà học Mạc có nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy, nhưng anh ta còn có thể làm chính mình, anh ta còn có em…”
Anh ta dừng một chút, nói tiếp: “Mà tôi, chỉ là một con cờ mà thôi, bị người ta tùy ý nhặt lên để lợi dụng, cũng có thể tùy ý vứt bỏ, tôi không có cái gì, thậm chí còn không thể làm chính mình.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, mím chặt khóe môi.
Đối với lời nói của Lưu Chiến Hằng, cô hoàn toàn không có cảm giác, cũng không thể.
Cảnh ngộ của Lưu Chiến Hằng kỳ thật cũng không phải là mong muốn của anh ta.
Cuộc sống lúc còn nhỏ của anh ta trong một khắc bị Tạ Sinh mang đi này, liền bắt đầu sai lệch, sau mười mấy năm trôi qua, chỉ là chệch hướng so với lúc đầu càng ngày càng xa, không cách nào phục hồi lại như cũ.
Hạ Diệp Chi trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Lưu Chiến Hằng, tôi có thể hiểu được tâm tình của anh, nhưng chuyện của Hạ Hạ, tôi không thể nào quên được.”
Không thể bởi vì một người từng có cảnh ngộ thê thảm, chuyện anh ta làm ra liền trở nên thuận lý thành chương.
Không phải đạo lý này.
Nụ cười của Lưu Chiến Hằng cực kỳ ôn hòa, trong giọng nói xen lẫn vẻ mong đợi: “Em còn tới thăm tôi không?”
“Nếu có cơ hội và có thời gian, tôi sẽ đến.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền di chuyển bánh xe đi ra ngoài.
Người giúp việc canh giữ ở cửa thấy Hạ Diệp Chi đi ra, liền đón, đẩy Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Ngay khi Hạ Diệp Chi bị đẩy đi ra, người giúp việc liền đóng lại cửa phòng của Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi cho rằng người giúp việc sẽ hỏi cô một chút xem muốn đi nơi nào, nhưng người giúp việc cũng không hề lên tiếng hỏi cô cái gì, trực tiếp đẩy cô tới phòng khách, mở TV.
Trên TV không có hình ảnh, người giúp việc lại dùng điện thoại truyền hình ảnh lên TV.
“Gần đây, tập đoàn Mạc thị cùng nhà từ thiện nổi tiếng quốc tế Tạ Sinh đạt được hợp tác, vào khoảng…”
Câu nói kế tiếp Hạ Diệp Chi đã không còn nghe lọt tai, chỉ nghe được câu đầu tiên sắc mặt liền đại biến.
Khuôn mặt Hạ Diệp Chi trắng bệch, lạnh giọng hỏi người giúp việc: “Tạ Sinh bảo các cô cho tôi xem?”
Người giúp việc khẽ vuốt cằm cũng không hề lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, đáy lòng có chút hốt hoảng.
Cô đã biết, Tạ Sinh chọn cô làm vật thí nghiệm số hai, không có khả năng chỉ là vì ông ta là người yêu thích thí nghiệm điên cuồng.
Chắc chắn ông ta còn có mục đích khác, cho dù ông ta có mục đích gì, chắc chắn là chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Mà Mạc thị có quyền thế, cho dù Tạ Sinh muốn làm cái gì, chỉ cần có được sự ủng hộ của Mạc Đình Kiên, chuyện ông ta muốn làm đã thành công hơn phân nửa.
Mà hết lần này tới lần khác Mạc Đình Kiên lại là vì cô, chuyện gì cũng chấp nhận làm.