Đám vệ sĩ này tuy đều thốt ra mấy lời không đứng đắn cho lắm, nhưng bọn họ lại không dám làm gì Hạ Diệp Chi cả.
Dù sao đi nữa Tạ Sinh vẫn đang coi trọng Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với ông ta.
Hạ Diệp Chi bị đám vệ sĩ chặn lại trong thang máy một lúc. Sau đó, một người nữ giúp việc đã đến để cưỡng ép Hạ Diệp Chi đi.
Sau khi được đưa trở lại phòng, Hạ Diệp Chi lại tiếp tục náo loạn.
Cuối cùng khi đã quá mệt mỏi, Hạ Diệp Chi lại ngủ thiếp đi.
So với người bình thường, sức khỏe của cô vẫn còn tệ hơn rất nhiều.
Cô làm loạn lâu như vậy rồi, nên đã rất mệt mỏi.
Cô không biết Lưu Chiến Hằng và Ly đã trốn thoát chưa, cũng không biết Tạ Sinh đã tắm xong từ khi nào.
Khi cô thức dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Hạ Diệp Chi lấy ra chiếc điện thoại di động mà trước đây cô lấy từ chỗ Ly rồi bấm một dãy số điện thoại quen thuộc.
Khi điện thoại đã được quay số, đáy lòng Hạ Diệp Chi có chút thấp thỏm không yên.
Cô cũng không biết có gọi được hay không nữa.
Cho dù có gọi được đi nữa, cũng không biết Mạc Đình Kiên có nhấc máy hay không.
Bởi vì số riêng của Mạc Đình Kiên đã được cài đặt chế độ không chấp nhận các cuộc gọi từ các số lạ.
Lúc này đối với Hạ Diệp Chi mà nói, chờ đợi một giây thôi mà như cả một năm rồi.
Đột nhiên, một tiếng ‘tút’ vang lên từ điện thoại.
Hạ Diệp Chi nhìn vào điện thoại với ánh mắt không thể tin được.
Đã kết nối được rồi sao?
Trái tim Hạ Diệp Chi đập thình thịch. Có lẽ Mạc Đình Kiên đã nghĩ rằng cô có thể gọi về bất cứ lúc nào, vì vậy anh đã thiết lập lại rồi chăng?
Mạc Đình Kiên đúng là luôn như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan tới cô anh sẽ tuyệt đối vô cùng cẩn thận.
Điện thoại reo được vài lần thì được kết nối.
Hạ Diệp Chi nín thở hồi hộp, cô chăm chú lắng nghe động tĩnh của Mạc Đình Kiên ở bên đầu dây bên kia.
Mạc Đình Kiên cũng không mở miệng nói ngay lập tức, cả hai bên đều im lặng.
Hạ Diệp Chi lúc này thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh.
Cả hai im lặng được một lúc, thì Hạ Diệp Chi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại di động của mình: “Hạ Diệp Chi.”
Giọng của Mạc Đình Kiên có hơi trầm, ngữ khí anh ấy vẫn như thường lệ, nhưng khi nghe kĩ thì sẽ thấy nó có chút cẩn trọng.
Có phải là anh đang lo lắng, đây không phải là cô gọi tới đúng không?
Hạ Diệp Chi nắm chặt điện thoại di động của mình và nói: “ Là em đây.”
“Hạ Diệp Chi.” Mạc Đình Kiên gọi tên cô một lần nữa, như thể để xác định đó chắc chắn là cô.
Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị nói thì nghe thấy có một số tiếng động bên ngoài.
Cô lo đám người bên ngoài sẽ bước vào, vì vậy cô chỉ có thể nói ngắn gọn nhất: “ Anh nghe em nói đây, em không biết hiện giờ em đang ở đâu, nhưng Tạ Sinh đang cần em, cho dù anh có không đồng ý giúp hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không làm gì được em đâu. Đừng lo lắng cho em, bây giờ em vẫn ổn. Anh hãy làm bất cứ điều gì mình muốn. Ly có đến cứu Lưu Chiến Hằng, em đã giúp cho họ, chắc bây giờ họ đã trốn thoát ra ngoài rồi….”
Lúc nói đến đây, Hạ Diệp Chi nghe thấy có tiếng động gì đó ở ngoài cửa, cô bèn nhỏ tiếng nói vào điện thoại: “ Có người đến, cứ vậy trước nha, có thời gian em sẽ gọi lại cho anh.”
Cô cúp điện thoại, sau đó giấu điện thoại đi rồi nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tối qua, cô đã giả điên và lừa được Tạ Sinh rồi, có lẽ là do điều đó xảy ra quá đột ngột nên Tạ Sinh mới không kịp nghĩ ngợi nhiều.
Sau một đêm, Tạ Sinh sẽ bình tĩnh lại hơn, nói không chừng hắn sẽ nhìn ra cô đang giả vờ thôi.
Cô không chắc chắc lắm nên chỉ đành tiếp tục giả điên thôi.
Nghe thấy ai đó đang xoay tay nắm bên ngoài cửa, Hạ Diệp Chi liền nhắm mắt lại rồi giả vờ như vẫn còn đang ngủ.
Cô kéo chăn lên che nửa khuôn mặt dưới của mình, rồi vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài kia.
Hạ Diệp Chi đoán đó chắc hẳn là người giúp việc thường chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô.
Bởi vì người đó đi đến giường cô, nhìn một lát rồi lại đi ra ngoài thì thầm với người bên ngoài cửa: “ Vẫn còn đang ngủ.”