Hạ Diệp Chi nằm trên chiếc giường đẩy, cô cố gắng dùng sức nghiêng đầu lên ngước nhìn ra sau, chỉ thấy những con số trên bức tường đang không ngừng thay đổi.
Thang máy không ngừng đi lên, các con số cũng không ngừng tăng dần.
Hạ Diệp Chi nằm ngửa nghiêng đầu nhìn ra sau, thật sự rất khó nhìn.
Cô nhìn chằm chằm một lúc rồi mới định thần lại, bọn họ là đang muốn đi tới tầng trên cùng của tòa nhà này.
Cô sững sờ một hồi lâu, thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Hạ Diệp Chi lại bị đẩy ra khỏi thang máy.
Họ đẩy cô lên cầu thang.
Đây là tầng trên cùng, không còn thang máy nữa, nếu đi lên tiếp thì chính là sân thượng rồi.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi dấy lên một linh cảm xấu: “ Các người muốn làm gì? Các người đưa tôi đi đâu?”
Hai người đẩy xe của cô buông tay ra, một người trái một người phải cầm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi xe đẩy rồi dìu cô đi lên lầu.
Bọn họ đưa cô lên sân thượng.
Hạ Diệp Chi vùng vẫy: “ Các người muốn làm gì, bỏ tôi ra!”
Tự nhiên không có gì làm sao, mắc gì lại đưa cô lên sân thượng chứ?
Lúc nãy ở trong thang máy cô đã nhìn thấy số tầng rồi. Tòa nhà này không quá cao, chỉ có tám tầng mà thôi.
Tuy chỉ có tám tầng, nhưng có bị té xuống thì chắc chắn vẫn chết.
Hạ Diệp Chi không nghĩ họ chỉ đưa cô lên sân thượng để ngắm cảnh thôi đâu.
Hai người bọn họ sống chết cũng kìm chặt Hạ Diệp Chi cho bằng được, mỗi người một bên kìm chặt tay cô lại như chiếc kẹp sắt không dễ bị lay chuyển được, cho dù lúc này Hạ Diệp Chi có vùng vẫy như thế nào thì cũng vô ích.
Hạ Diệp Chi bị họ đưa lên sân thượng.
Ngay khi đi qua cánh cửa an toàn, Hạ Diệp Chi đã bị lóa mắt bởi ánh nắng rực rỡ.
Dạo gần đây cô hầu như đều bị giam ở trong phòng, bây giờ mới nhìn thấy ánh mặt trời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ.
Vừa nhìn thấy ánh nắng, đôi mắt của Hạ Diệp Chi như bị hàng ngàn con dao đâm vào, vô cùng đau. Cô theo bản năng nhắm mắt, rồi vươn tay ra che mắt mình lại.
“ Ông Tạ, người đến rồi.”
Bên tai cô truyền tới một giọng nói, Hạ Diệp Chi liền mở mắt.
Lúc nãy khi cô mới được dắt lên đây, cô đã bị lóa mắt bởi ánh mặt trời cho nên không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh được. Sau một lúc, cô nhận ra rằng có rất nhiều người ở trên đây.
Người đang ngồi trước đám đông kia, chính là Tạ Sinh.
Cảm giác được Hạ Diệp Chi đang đưa mắt nhìn mình, Tạ Sinh cũng quay qua đối mắt với cô.
“ Cô Hạ.” Khi Tạ Sinh nói, khuôn mặt hắn còn lộ ra một ý cười, như thể ông ta đang có chuyện gì đó rất vui.
Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Sinh với ánh mắt cảnh giác, cô không nói gì cả.
Tạ Sinh không quan tâm đến thái độ của cô, ông ta vẫn giữ nụ cười, khuôn mặt ôn hòa căn dặn thủ hạ của mình: “Chuẩn bị một chiếc ghế cho cô Hạ. Hôm nay cô Hạ là nhân vật chính. Các người đừng để cô ấy mệt chứ.”
Mặc dù ông ta đang căn dặn cấp dưới của mình, nhưng ánh mắt ông vẫn dính chặt vào người Hạ Diệp Chi không hề chớp mắt.
Ngay sau đó, một người đẩy chiếc xe lăn bước đến đặt đằng sau lưng cô. Hai người đang kìm chặt tay cô thì lập tức ấn người cô ngồi xuống xe đẩy rồi đẩy cô tới bên cạnh Tạ Sinh.
Hạ Diệp Chi lúc này trông giống như một con rối để họ tùy ý sắp xếp.Cô vẫn giữ im lặng, không nói một lời.
Tâm trạng của Tạ Sinh đang có vẻ rất tốt, ông ta còn rảnh rỗi tám chuyện với cô: “ Đã lâu cô không được phơi nắng rồi nhỉ, cảm giác thế nào? Có phải rất ấm áp không?”
Hạ Diệp Chi liếc ông ta một cái: “ Ừm hứm.”
Tạ Sinh nghe thấy cô trả lời liền ngước mắt lên, ông ta thay đổi tư thế để đối mắt với cô: “ Không muốn hỏi tại sao tôi lại kêu bọn họ đưa cô lên đây sao?”
Hạ Diệp Chi vẫn duy trì biểu cảm đó, bình tĩnh và bình tĩnh.
Tạ Sinh chằm chằm nhìn cô nói: “ Không tò mò à?”
“ Muốn nói thì nói, không nói thì thôi.” Hạ Diệp Chi dựa vào lưng ghế với đôi mắt nhắm nghiền lại.