Tuy Hạ Diệp Chi ghét Tạ Sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải ghét Tạ Ngọc Nam.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi có chút phức tạp, cô lên tiếng hỏi: “ Ông có bao giờ nói trước mặt Tạ Ngọc Nam rằng anh ta là một đứa trẻ ngoan chưa?”
Dường như Tạ Sinh cũng không ngờ rằng, Hạ Diệp Chi sẽ nói với ông ta về Tạ Ngọc Nam.
Sau khi yên lặng một hồi, Tạ Sinh chậm rãi đáp: “ Nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngoan thôi, nó không nhẫn tâm bằng Chiến Hằng, cũng không thông minh bằng Mạc Đình Kiên, tóm lại, tôi vẫn rất thất vọng về nó.”
Nói ra nói vào, những lời nói của Tạ Sinh không chất chứa bất kì sự thân thiết yêu thương gì của ông ta đối với đứa con trai của mình là Tạ Ngọc Nam cả.
Như thể Tạ Ngọc Nam chỉ là một kẻ đứng ngoài, một kẻ ngoại đạo bị Tạ Sinh đối xử lạnh nhạt, đối với ông ta tóm lại cũng chỉ có ‘ thất vọng’.
“ Ông thất vọng vì Tạ Ngọc Nam?” Khóe môi Hạ Diệp Chi cong lên, ngữ khí trào phúng: “ Cũng đúng thôi, có lẽ anh ta còn thất vọng hơn ông nữa, dù sao anh ta cũng có một người cha như ông đây.”
“ Có thể trở thành con trai của tôi, đó chính là phúc phần mà nó đã tu ngàn kiếp mới có.” Tạ Sinh rõ ràng đã tức giận lên rồi, đáy mắt ông ta lúc này đã trở nên thâm trầm hơn.
“ Ồ, mấy lời này là anh ta nói sao?” Hạ Diệp Chi nhíu mày, bộ dạng như thể đang suy nghĩ, sau đó lại lập tức tiếp lời: “ Không đúng a, Tạ Ngọc Nam không có thân thiết với ông, quan hệ giữa hai cha con các người cũng không được tốt nữa, cho nên, ông đúng là một người cha thất bại mà.”
Sắc mặt Tạ Sinh đã thay đổi hoàn toàn.
Ông ta là một người vô cùng tự tin, đối với những việc mình làm, ông ta đều không có nửa phần nghi ngờ.
Bình thường, những thủ hạ bên cạnh ông ta còn phải cúi đầu phục sát đất, đương nhiên sẽ không có ai dám hé nửa lời chất vấn trước mặt ông ta.
Chứ đừng có nói, lại có người đứng trước mặt ông ta nói quan hệ giữa ông ta và Tạ Ngọc Nam không tốt, còn nói ông ta là một người cha thất bại.
Lúc nãy Tạ Sinh cố ý nhắc tới Tạ Ngọc Nam, ông ta vốn có ý thăm dò thử Hạ Diệp Chi, theo ông ta thấy trạng thái tâm lý của cô lúc này đang không được ổn định cho lắm.
Dù sao đi nữa, cô cũng bị ông ta nhốt trong phòng thí nghiệm lâu như vậy, lúc nãy ông ta lại nói muốn cô lấy mạng mình ra cá cược, sau đó nhắc đến Tạ Ngọc Nam, chính là muốn ném cho cô một chiếc phao cứu sinh.
Tưởng rằng Hạ Diệp Chi sẽ mềm lòng tuân theo mà nắm lấy chiếc phao cứu sinh đó leo lên.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại không những không biết cảm kích, mà còn trước mặt nhạo báng ông là một người cha thất bại.
Tạ Sinh thật sự không hề thích cái cảm giác mất đi quyền khống chế này chút nào, sự việc phát sinh thật chẳng giống như ông ta đã dự liệu.
Sắc mặt Tạ Sinh âm trầm, ông ta nói: “ Miệng lưỡi sắc bén nhỉ.”
Hạ Diệp Chi khẽ cười: “ Qúa khen.”
Tạ Sinh còn đang định nói tiếp gì đó, nhưng một thủ hạ lại tiến tới gần ông nói gì đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt ông ta lóe lên một tia cân nhắc suy nghĩ: “ Vậy mà lại là hắn tới trước?”
Ông ta cười lên một tiếng, rồi tiếp tục nói: “ Đúng là biết cách khiến người ta bất ngờ mà, thật không ngờ.”
Tuy Tạ Sinh chỉ nói mấy lời lan man, nhưng đáy lòng Hạ Diệp Chi lại dấy lên một sự lo lắng.
Lúc nãy ông ta có nói ‘ đã mời hai vị khách đến đây’, cô không biết ông ta còn mời ai đến, cô chỉ có thể đoán được một người trong số đó chính là Mạc Đình Kiên thôi.
Nghe giọng điệu của ông ta, thì chắc chắn ông ta đã rất ngạc nhiên vì người đầu tiên đến lại là người đó.
Theo như những gì cô suy nghĩ và suy đoán, người đầu tiên đến đây chắc hẳn là Mạc Đình Kiên.
Tạ Sinh biết rõ Mạc Đình Kiên coi trọng Hạ Diệp Chi đến như thế nào, đương nhiên hắn chắc chắn cũng phải đoán ra được là Mạc Đình Kiên.
Cho nên, với ngữ khí bất ngờ này của hắn, điều đó đã nói lên người đến có thể không phải là Mạc Đình Kiên rồi.
Không phải Mạc Đình Kiên thì là ai chứ?
Tạ Sinh đột nhiên quay qua nhìn Hạ Diệp Chi, biểu tình của ông ta trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “ Đẩy qua kia.”
Vừa dứt lời, thì một thủ hạ đã tiến đến chỗ Hạ Diệp Chi, đẩy cô tới bên rìa sân thượng.
Cũng không biết tại sao, hàng rào quanh sân thượng lại vô cùng thấp, độ cao chỉ tới đùi dưới của Hạ Diệp Chi thôi, cô bị đẩy tới rìa sân thượng, chỉ cần người đẩy cô ra sức một chút thôi thì cả cô và chiếc xe lăn đều có thể dễ dàng rơi thẳng xuống.