Hạ Diệp Chi cúi đầu rũ mắt nhìn xuống dưới, độ cao của tám tầng lầu thật sự khiến cô kinh hãi, cô nhắm chặt mắt không nhìn xuống nữa, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Trước đây khi biết sức khỏe cô xuất hiện bệnh trạng, Hạ Diệp Chi vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Sau đó, sức khỏe của cô vẫn không có gì khởi sắc, cô lúc đó chỉ còn lại sự tuyệt vọng bên trong mình.
Nhưng sau đó khi Cố Tri Dân nói cho cô nghe về suy nghĩ của Mạc Đình Kiên, cô lại không muốn chết nữa.
Cô mà chết rồi thì Mạc Đình Kiên sẽ phải làm sao đây.
Mạc Đình Kiên nhất định sẽ không sống nổi.
Bây giờ cô rất sợ chết.
Tạ Sinh rất hài lòng với biểu cảm hoảng sợ của cô.
Ông ta mỉm cười nói: “ Không cần sợ như vậy đâu, chỉ cần bọn họ có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi, cô vẫn sẽ còn hy vọng để sống tiếp.”
Hạ Diệp Chi nhắm mắt, căn bản cô không còn tâm tư gì để nghe mấy lời của Tạ Sinh nữa rồi.
Cô phải bình tĩnh lại.
Nghĩ về Mạc Hạ, nghĩ về Mạc Đình Kiên, nghĩ về Thẩm Lệ……
Hạ Diệp Chi ép mình phải bình tĩnh lại.
Khi tâm trạng dần bình tĩnh lại, Hạ Diệp Chi mở mắt nhìn Tạ Sinh: “ Thí nghiệm của ông lại thất bại rồi nhỉ.”
Ngữ khí khẳng định vô cùng chắc chắn.
Lúc cô mới bị Tạ Sinh bắt về, cho dù cô có nói khó nghe tới cỡ nào thì Tạ Sinh vẫn sẽ nhẫn nhịn cho qua.
Tất cả là bởi vì cô là cơ thể thí nghiệm quý báu của ông, còn bây giờ ông ta không còn quan tâm sống chết của cô nữa, xem ra thí nghiệm đã thất bại rồi.
Còn về thành công?
Trên đời này vốn đã không có chuyện chết đi sống lại được.
Tạ Sinh không thể nào thành công được.
Cho dù y học có phát triển được cho tới mức đó đi chăng nữa thì người thành công cũng không thể là Tạ Sinh được.
Lấy cô và Lịch Loan Loan làm thí nghiệm, vì mục đích của mình mà không từ bất kì thủ đoạn nào, không cần quan tâm tới sống chết hay sinh mạng của người khác, không có nhà nghiên cứu y học nào lại có đạo đức và tính ngưỡng như hắn cả, loại người như hắn chắc chắn không thể thành công.
Tạ Sinh mím chặt môi, sắc mặt âm hiểm, dường như là cắn răng nói: “ Nếu như không phải cô còn có ích với tôi thì cô đã sớm chết vô số lần rồi.”
“ Nếu không phải bị ông hại thành cái bộ dạng này, không thể đi đứng chỉ có thể ngồi xe lăn thì ông nghĩ tôi sẽ còn ngồi đây nghe theo mọi sự an bài của ông sao?”
Thật ra tính tình của cô rất tốt.
Nếu không trước đây khi còn ở nhà họ Hạ, cô cũng sẽ không bị đám người nhà đó áp bức rồi.
Tạ Sinh chính là tên không biết xấu hổ nhất mà cô từng gặp.
Mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói, cô đều cảm thấy chán ghét.
Lúc này đây, bỗng nhiên lối vào sân thượng bị người nào đó mở ra.
Hạ Diệp Chi theo bản năng đưa mắt nhìn sang đó, cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy như người đẩy chiếc xe lăn của mình dùng sức, đẩy chiếc xe của cô sát xuống rìa sân thượng hơn.
Cả người cô chợt run lên, chiếc xe vẫn còn bám trên sân thượng nhưng chân cô đã lơ lửng bên ngoài không trung rồi.
Cô tiếp tục quay đầu lại nhìn về hướng cửa ra vào sân thượng, cố gắng di chuyển sự chú ý của mình.
Lúc nhìn thấy rõ người đến, Hạ Diệp Chi há hốc mồm kinh ngạc, cô không dám tin người đến lại là….
“ Diệp Chi.” Lưu Chiến Hằng đứng ở cửa gọi tên cô từ xa.
Hạ Diệp Chi bị Tạ Sinh bắt đi hành hạ lâu như vậy rồi, bây giờ trời đã cuối thu.
Lưu Chiến Hằng không mặc áo sơ mi hay quần tây, trên người anh chỉ vọn vẻn một chiếc áo len và quần dài, mái tóc ngắn rũ rượi bay trong gió. Bởi vì trước đây anh bị Tạ Sinh giày vò quá ác liệt, cho nên khuôn mặt vẫn rất tái nhợt, trông rất yếu đuối. Một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn còn rất trẻ trung.
Hạ Diệp Chi sững sờ nhìn anh, anh nở nụ cười ôn nhu nhìn cô.
Giống như lúc bọn họ vẫn còn là bạn bè, anh ta vẫn luôn mang dáng vẻ ôn nhu hiền hòa này.
Hạ Diệp Chi có hơi hoảng hốt, nói: “ Anh đến đây là gì?”
Khó lắm mới chạy thoát khỏi Tạ Sinh, còn về đây làm gì chứ.