Hạ Diệp Chi nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang bắt đầu khụy gối xuống mà không có một chút kháng cự nào.
Cô lên tiếng ngăn cản anh: “ Không được!”
Lưu Chiến Hằng phớt lờ cô và chậm rãi quỳ xuống. Hạ Diệp Chi thấy vậy liền gấp gáp nói: “ Lưu Chiến Hằng, anh không biết Tạ Sinh là loại người gì sao? Ông ta không dễ tha cho chúng ta đâu, anh không được quỳ.”
Lưu Chiến Hằng quay qua nhìn cô, rồi chợt cười lên: “ Đã lâu không được nghe em nói ‘ chúng ta’ với anh rồi, lần này anh đến đúng là không uổng công rồi.”
Vừa dứt lời, một tiếng đập mạnh vang lên, Lưu Chiến Hằng đã quỳ gối trước mặt Tạ Sinh.
Anh ta quỳ rất nghiêm túc, tiếng đầu gối đập xuống đất dường như vang lên vô cùng to trên sân thượng yên tĩnh này.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, cô không thể chịu được khi thấy Lưu Chiến Hằng quỳ trước mặt Tạ Sinh như vậy.
Tạ Sinh rũ mắt xuống nhìn vào đứa con trai nuôi mà ông đã từng yêu quý nhất, anh ta vứt bỏ mọi tự tôn, mọi kiêu ngạo mà cong lưng quỳ gối xuống trước mặt mình, nhưng trên mặt ông lại không mang theo chút ý cười nào cả.
“ Lúc đầu, khi ta phát giác ra rằng con sẽ giết ta, trong lòng ta còn cảm thấy rất hạnh phúc. Cuối cùng, dưới trướng ta cũng có một người như vậy, một người dám đứng lên chống đối ta. Haiz,muốn đưa ta đến chỗ chết sao, ta đã rất mong chờ điều đó vậy mà. Điều mà ta đánh giá cao ở con nhất chính là sự can đảm và thủ đoạn.”
“ Chỉ đáng tiếc….” Tạ Sinh thở dài nuối tiếc: “ Một người kiêu ngạo nhưng lại vì một người phụ nữ mà quỳ xuống trước mặt ta, ta rất thất vọng về con đó.”
Chữ cuối cùng trong lời của ông ta rõ ràng mang theo sự tức giận.
Giống như là vẫn cảm thấy chưa đủ, ông ta nhấc chân lên đá Lưu Chiến Hằng một cái.
Lưu Chiến Hằng bị đá văng ra một khoảng ngắn, điều đó cho thấy Tạ Sinh đã dùng rất nhiều sức.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi cũng căng thẳng theo.
Lưu Chiến Hằng không rên một tiếng, anh lại quỳ xuống trước mặt Tạ Sinh. Lần này sau khi quỳ xuống, anh còn cúi thấp đầu: “ Tôi đáng lẽ không nên phản bội ông, ông nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy, tôi đúng ra không nên lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa.”
Ngữ khí không trầm không cao, nghe không ra được anh đang mang tâm trạng gì cả.
Tạ Sinh chỉ lạnh lùng lườm anh, rồi ra lệnh cho vệ sĩ phía sau: “ Cởi trói cho cô Hạ.”
Người vệ sĩ đứng đằng sau Hạ Diệp Chi bắt đầu cởi trói cho cô.
Ngay khi được cởi trói, cô liền lăn bánh xe đi về phía Lưu Chiến Hằng.
Nhưng những người canh giữ cô ở phía sau đã sớm có chuẩn bị, họ không để cho Hạ Diệp Chi có cơ hội đâu.
Sự việc đã như vậy rồi, Lưu Chiến Hằng đã quỳ xuống, Hạ Diệp Chi biết có nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì, cô chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi.
Tạ Sinh trông có vẻ nhàm chán, ông ta lại quay sang nhìn Hạ Diệp Chi: “ Cô Hạ, cô đoán xem, vị khách kia của tôi khi nào mới đến đây?”
Hạ Diệp Chi nghiêm mặt, cô dời tầm mắt nhìn sang Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng vốn dĩ đang cúi thấp đầu, bộ dạng như thể đã chuẩn bị để nhận lấy mọi sự vũ nhục, nhưng lúc này khi nghe thấy lời của Tạ Sinh, anh liền đột nhiên ngẩng đầu lên, lên tiếng cười quỷ dị: “ Mạc Đình Kiên sẽ không đến đâu.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy, sắc mặt cô hơi biến đổi.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lưu Chiến Hằng biết người mà Tạ Sinh đã mời đến là ai.
Chuyện mà Hạ Diệp Chi đoán được, anh đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.
Nhưng anh ấy nói ‘Mạc Đình Kiên sẽ không đến’, vậy là ý gì?
Không chỉ Hạ Diệp Chi biến sắc, mà sắc mặt của Tạ Sinh cũng dần đen lại. Ông ta thấp giọng, cúi mắt nhìn xuống Lưu Chiến Hằng: “ Mày đã làm gì?”
Bình yên chính là dấu hiệu trước cơn bão.
“ Chỉ là nói với Mạc Đình Kiên những gì anh ta nên biết, ba nuôi, ba không cần căng thẳng như vậy đâu.” Khóe môi Lưu Chiến Hằng cong lên, bộ dạng hiền lành vô hại.
Mặc dù biểu cảm của Lưu Chiến Hằng và Tạ Sinh cực kỳ trái ngược, nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm thấy họ có gì đó rất giống nhau.