Dao găm đâm xuống trên bụng Tạ Sinh.
Cô mặc dù là bị Tạ Sinh kéo, nhưng Tạ Sinh vóc dáng rất cao, Hạ Diệp Chi đưa tay, nơi có thể đụng vào chính là bụng dưới của ông ta.
Dao găm sắc bén, lập tức có máu chảy ra.
Nhưng lượng máu chảy ra cực ít, nhìn ra được vết thương không sâu.
Hạ Diệp Chi hoảng loạn buông tay ra, đang muốn ngẩng đầu, cả người liền bị hất ra ngoài.
Cô bị ngã mạnh trên bậc thang, lục phủ ngũ tạng đều đau, cảnh vật trước mắt mờ ảo, chồng lên nhau.
Cô nhìn Tạ Sinh một tay bưng vết thương, hướng về phía cô chậm rãi đi tới.
Hạ Diệp Chi lắc lắc đầu, nhưng đầu rất đau, trên người cũng đau đến không còn sức lực, động tác lắc đầu làm không làm được, chỉ là giật giật đầu mà thôi.
Nhìn Tạ Sinh từ từ áp sát, Hạ Diệp Chi từng chữ từng chữ nói: “Tôi thà chết, cũng không trở về với ông…”
Cô dùng hết khí lực nói ra câu nói này, nhưng dứt lời lại không có âm thanh gì đáp lại.
Hạ Diệp Chi có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết thân thể cô có chịu được qua lần này không.
Tiếng bước chân của Tạ Sinh ngay ở bên tai, cô trốn không thoát.
Còn phải cùng Tạ Sinh trở lại.
Mặc kệ là bị người của ông ta giam cầm làm thí nghiệm, hay là bị ông ta lợi dụng đối phó Mạc Đình Kiên.
Cô một điểm cơ hội lựa chọn đều không có.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Trước khi ngất đi, Hạ Diệp Chi còn nắm chặt tay muốn đứng dậy chạy trốn.
…
Bên tai có thật nhiều tiếng nói.
Rất ồn.
Hạ Diệp Chi bị làm cho phiền, liền tỉnh lại.
Tầm mắt mới bắt đầu vô cùng mơ hồ, Hạ Diệp Chi chớp mắt nhiều lần, tầm mắt mới từ từ trở nên rõ ràng.
Trần nhà trắng xóa.
Âm thanh bên tai cũng dị thường rõ ràng.
“Cậu chủ, tôi thực sự không biết người tại sao không dùng cô gái này đi uy hiếp Mạc Đình Kiên!”
“Chúng ta mất nhiều công sức như vậy, không phải là muốn tìm Tạ Sinh báo thù sao?”
“Chỉ cần Mạc Đình Kiên giúp chúng ta giết Tạ Sinh, chúng ta liền đem cô gái này trả lại không phải càng tốt hơn?”
“…”
Mấy câu nói này không phải đến từ cùng một người.
Hạ Diệp Chi mới vừa tỉnh lại, phản ứng có chút trì độn.
Suy nghĩ một chút, những người kia nói “Dùng cô gái này đi uy hiếp Mạc Đình Kiên”, chỉ đại khái chính là cô đúng chứ?
Hạ Diệp Chi nhìn sang, liền nhìn thấy cách đó không xa đứng một đống người.
Cô nghiêng đầu, xuyên qua đám người nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy mặt Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi thử đứng dậy, hơi nhúc nhích môt cái, cả người đều đau, còn gây ra động tĩnh.
Nghe được Hạ Diệp Chi có động tĩnh bên này, đám người Lưu Chiến Hằng bên kia liền lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Diệp Chi, còn tự giác lui sang một bên.
Bọn họ lùi lại, Hạ Diệp Chi tầm mắt liền trở nên trống trải lên, thẳng tắp nhìn thấy Lưu Chiến Hằng.
“Tỉnh rồi.” Lưu Chiến Hằng tư thái nhàn tản ngồi ở trên ghế sofa, biểu cảm trên mặt rất ôn hòa.
“Anh cứu tôi?” hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ Hạ Diệp Chi là Tạ Sinh đang đi về phía cô.
Cô thấy mình lại lần nữa rơi vào trong tay Tạ Sinh, không nghĩ tới Lưu Chiến Hằng lại cứu cô.
Lưu Chiến Hằng khẽ mỉm cười xem như là trả lời, cũng không kể chi tiết cho Hạ Diệp Chi biết.
Hạ Diệp Chi có thể thoát khỏi Tạ Sinh, tâm trạng đã thả lỏng không ít, đối với chuyện tình tiết cuũng không truy cứu.
Hạ Diệp Chi nói: “Cảm ơn anh.”
Cô là thật sự vô cùng cảm tạ Lưu Chiến Hằng.
Coi như Lưu Chiến Hằng thành công đưa cô từ trong tay Tạ Sinh cứu ra, chỉ bằng anh đồng ý vì cô chủ động đi tìm Tạ Sinh, cũng là chuyện rất đáng để cảm ơn.