Có thể vì thái độ của Hạ Diệp Chi ôn hòa hơn một chút, Tạ Ngọc Nam cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ta ngồi xổm trước mặt Hạ Diệp Chi, chiều theo sự bất tiện của cô, nghiêm túc nói: “Tôi cũng thích Hạ Hạ, nếu như có thể, tôi sẽ nghĩ cách đón cô bé đến bên cạnh chúng ta.”
Dường như anh ta đã xác định, nhất định muốn ở cùng với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Thật điên rồ.”
Tạ Ngọc Nam nghe thấy thế, vẻ mặt hơi cứng lại.
Anh ta từ từ đúng dậy, anh mắt vẫn dừng lại trên người Hạ Diệp Chi, nhưng lại nói với những người khác: “Các người ra ngoài trước đi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, tất cả những người trong phòng đều đi ra ngoài.
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn có Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi, Tạ Ngọc Nam giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt của mình, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
Hai chân anh ta vắt chéo lên nhau, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Cô thích hay không thích tôi, đối với tôi không quan trọng.”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn anh ta.
Tạ Ngọc Nam cũng nhìn lại cô: “Cha của tôi từ nhỏ đã là một người thích tức giận, vui mừng đều lộ rõ trên nét mặt, từ nhỏ đến lớn tôi đều không biết ông ấy làm những gì, tôi không đoán được suy nghĩ của ông ấy, thậm chí ông ấy chết là giả, người bên cạnh đến và đi cũng quá nhiều người đạo đức giả, nhưng tôi không như vậy, chí ít cảm xúc của tôi là thật, thích là thích, không thích chính là không thích, cùng một người sống cả đời, rất tốt.”
Từ trong câu nói của Tạ Ngọc Nam Hạ Diệp Chi có thể nghe ra sự quyết tâm của anh ta.
Nếu như trước đó, cô vẫn luôn cảm thấy Tạ Ngọc Nam đang càn quấy, chính mà muốn giẫm một chân vào mà thôi.
Thì lúc này, cuối cũng cô cũng nhận ra, Tạ Ngọc Nam là thật lòng.
Anh ta nói muốn cả đời này sống cùng cô.
Yêu hay không yêu, anh ta không quan tâm.
“Trên thế giới này có nhiều người như vậy, không chỉ có một mình tôi có những gì anh nói.” Hạ Diệp Chi cảm thấy lời nói của mình quá cứng nhắc, nhưng cô vẫn phải nói.
Tạ Ngọc Nam đồng ý gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi lười đi tìm, tôi đã hơn 30 tuổi rồi, nên sớm quyết định, hơn nữa, cô ở cùng tôi sẽ tương đối an toàn, Tạ Sinh muốn tiếp tục bắt cô, tôi sẽ liều mạng với ông ta.”
Những lời anh ta nói giống như đang nói đùa, giống như thật nhưng cũng giống như là giả.
Hạ Diệp Chi đã lười đi phân biệt sự thật giả trong lời nói của anh ta: “Tạ Ngọc Nam.”
“Ừ.
Tạ Ngọc Nam lớn tiếng trả lời, đứng dậy chỉnh lại cà vạt của mình, làm phẳng bộ đồ: “Tôi kêu những người bên ngoài đi vào trang điểm cho cô.”
Anh ta nói xong, liền đi đến bên cửa, gọi những người đang đứng đợi ngoài cửa đi vào.
Hạ Diệp Chi không cho anh ta sắc mặt tốt, cũng không cho thợ trang điểm sắc mặt tốt.
“Không sao, vợ sắp cưới của tôi sinh ra đã rất đẹp, không cần trang điểm cũng được, bây giờ chúng ta đi đến buổi tiệc, tôi đã dành rất nhiều thời gian để trang trí, kế hoạch cũng phải thay đổi đến mười chiếc, nhất định cô sẽ hài lòng.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi liền thay đổi: “Tôi trang điểm, anh đi ra ngoài đợi tôi.”
Bây giờ cô chỉ có thể trì hoàn thời gian càng nhiều càng tốt, sau đó lại nghĩ cách.
Tạ Ngọc Nam cũng biết Hạ Diệp Chi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Nhưng bên ngoài đều là người của anh ta, mà chân Hạ Diệp Chi lại bất tiện, căn bản không có khả năng chạy trốn.
Nên cho dù anh ta biết Hạ Diệp Chi muốn kéo dài thời gian, cũng không để ý: “Vậy tôi đi ra ngoài đợi cô.”
Nói xong anh ta liền nở một nụ cười, ngân nga một bài hát rồi đi ra ngoài, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, từ trong gương nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang đi ra ngoài.
Trong phòng có mấy người đang giúp cô trang điểm, đều là phụ nữ.
Hạ Diệp Chi từ trong gương nhìn người phụ nữ đang trang điểm cho mình, cong môi cười, phụ nữ có điểm tốt của phụ nữ.