Qua một lúc, thợ trang điểm đã trang điểm xong cho Hạ Diệp Chi, sửa lại lần cuối.
Đầu của Hạ Diệp Chi không di chuyển, cô tròn mắt nhìn thợ trang điểm, giọng nói ấm áp hỏi: “Tôi cảm thấy trong bộ lễ phục có chút không thoải mái, sau lưng tôi có cái gì đó đang đâm vào tôi, cô có thể xem giúp tôi một chút được không?”
Hạ Diệp Chi rất lịch sự, thợ trang điểm nở nụ cười đồng ý: “Được.”
Sau khi trang điểm cho Hạ Diệp Chi xong, Hạ Diệp Chi lại nói: “Mọi người đi ra ngoài đi, để mình cô ấy ở lại xem giúp tôi bên trong lễ phục có cái gì.”
Cô nói xong, chỉ vào người trang điểm.
Những người khác không nói gì, từ từ đi ra ngoài.
Điều này đủ để cho thấy Tạ Ngọc Nam rất tự tin Hạ Diệp Chi không thể nào chạy trốn.
Thợ trang điểm thấy những người khác đã đi ra ngoài, liền nói: “Được rồi, tôi giúp cô xem.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Cô có thể đi khóa cửa lại được không?”
“Được.” Thợ trang điểm cảm thấy có thể Hạ Diệp Chi tương đối hướng nội, liền đi khóa cửa lại.
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc nhìn thợ trang điểm.
Thợ trang điểm trông có vẻ chưa đến 30 tuổi, không cao, tình tình không tồi, có vẻ cũng rất đơn thuần, bảo cô ta làm cái gì cô ta làm cái đó.
Lúc thợ trang điểm đi khóa cửa, Hạ Diệp Chi di chuyển chiếc xe lăn về phía trước, giơ tay lấy lọ nước tẩy trang trên bàn.
Lọ nước tẩy trang vừa mới được mở ra, vỏ ngoài làm bằng thủy tinh, cầm trong tay có cảm giác rất nặng.
Chỉ cần dùng lực và đúng vị trí, đập cái này xuống chắc chắc có thể làm người khác ngất đi.
Hạ Diệp Chi giấu lọ nước tẩy trang lên xe lăn, sau đó kéo váy che lại.
Thợ trang điểm rất nhanh đã quay lại.
Hạ Diệp Chi đối mặt với gương, di chuyển chiếc xe lăn về phía sau, chỉ vào một nơi nào đó trên lưng: “Ở đây, cô giúp tôi xem một chút.”
Thợ trang điểm đi ra phía sau Hạ Diệp Chi, đinh xem từ phía sau.
Hạ Diệp Chi nói: “Phía sau không thuận tiện? Cô đến phía trước đi.”
Nếu như ở phía sau, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy động tác của cô.
Thợ trang điểm ngây người một lúc.
Cô cảm thấy đứng phía sau sẽ thuận tiện hơn một chút.
Nhưng vẻ mặt của Hạ Diệp Chi quá bình tĩnh, giọng nói lại chân thành, thợ trang điểm “Ồ” môt tiếng, liền đi đến phía trước cô, vòng tay qua vai cô, kéo khóa trên lưng xuống, xem lưng của Hạ Diệp Chi.
“Ở đâu không thoải mái? Ở đây sao?” Thợ trang điểm vừa nhìn vừa hỏi cô.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, nhìn đúng chỗ nào đó của thợ trang điểm, vừa tìm lọ nước tẩy trang, vừa phối hợp với cô ta nói: “Có thể xuống dưới một chút.”
Hạ Diệp Chi trông có vẻ rất yếu ớt, thợ trang điểm không có chút phòng bị nào với cô, cũng không nghi ngờ Hạ Diệp Chi.
Ở nơi mà cô ta không nhín thấy, Hạ Diệp Chi đã cầm lọ nước tẩy trang trong tay, đập mạnh vào đầu cô ta một cái.
Lúc bị đập trúng, thợ trang điểm vẫn chưa có phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.
Cô không thể ngờ, một người yếu ớt, đôi chân lại bất tiện như Hạ Diệp Chi lại ra tay với cô ta.
“Cô…..tôi…..” Thợ trang điểm lảo đảo, vội vàng đưa tay ra vịn vào tay vịn chiếc xe lăn, đầu óc choáng váng nhìn Hạ Diệp Chi, không nói ra được một câu hoàn chỉnh, liền ngã xuống đất.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra đẩy đẩy thợ trang điểm: “Tỉnh, tỉnh.”
Thợ trang điểm không phản ứng lại.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhõm thở ra một hơi, lúc nãy thật sự rất lo lắng sẽ đánh không chuẩn, không đánh khiến cô ta ngất đi, hoặc sẽ đánh cô ta bị thương.
Thật may mắn.
Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Sau đó cởi bộ quần áo của thợ trang điểm.
Thợ trang điểm có mũ và khẩu trang, kế hoạch của cô là đổi quần áo với thợ trang điểm sau đó chạy trốn.
Hạ Diệp Chi từ từ đứng dậy từ xe lăn.
Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng chỉ biết cô có giá trị sử dụng, nhưng lại không biết chân của cô mỗi ngày đều đang khôi phục.