Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Mạc Ân Nhã lạnh lùng.
Sự thật chứng minh, cách nghĩ vừa nãy của cô là chính xác.
Mạc Ân Nhã cũng không biết Hạ Diệp Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, cô chỉ là nghĩ đơn thuần không muốn để Hạ Diệp Chi như ý thôi.
Có loại người này, chính là vô lí gây sự chọc cho người ta ghét.
Mạc Ân Nhã trước mặt chính là loại người này.
Hạ Diệp Chi thấy cô như vậy, dứt khoát dùng tay sau lưng đóng cửa lại.
Lúc trước người của Tạ Ngọc Nam đã điều tra qua, ngộ nhỡ đi ngược lại thấy cô ấy ở đây không phải là toi sao.
Dù sao cũng đi mất rồi, dứt khoát đóng cửa, cùng Mạc Ân Nhã nói rõ là được rồi.
Nói không chừng đúng lúc có thể trốn những người đó, cứ vậy thoát khỏi một ải.
“Chị không gấp, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện”. Hạ Diệp Chi nói xong, lại ngẩng đầunhìn vào phía bên trong: “Bên trong còn có phục vụ, em bảo cô ấy đi đi, chúng ta có thể ở đây từ từ nói chuyện”.
Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi đến ghế sô pha gần cửa sổ ngồi xuống, tư thế muốn cùng Mạc Ân Nhã nói chuyện dài.
Mạc Ân Nhã chặn không cho cô đi, thật ra cũng chỉ là nhìn bộ dạng Hạ Diệp Chi lo lắng cầu xin cô.
Đây không phải là kết quả cô nghĩ đến.
Nhưng mà Hạ Diệp Chi đã nói như vậy rồi, cô nếu không ngồi xuống cùng Hạ Diệp Chi nói chuyện, ngược lại là cô không có mặt mũi.
Lúc này, phục vụ đang trong phòng ngủ quét dọn đúng lúc đi ra.
Cô nhìn thấy Mạc Ân Nhã và Hạ Diệp Chi, ngây người nói: “Hai vị tiểu thư….”
Mạc Ân Nhã cầm thẻ hội viên của Kim Hải ném cho phục vụ: “Cô ra ngoài trước đi, tôi nối phòng”.
“Nhưng mà….”
Phục vụ vẫn muốn nói thêm cái gì, lại bị giọng gào lên lạnh lẽo của Mạc Ân Nhã nói: “Bảo cô ra ngoài là ra ngoài”!
Phục vụ không dám nhiều lời, nhận thẻ hội viên liền đi ra ngoài.
Phục vụ vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt gặp Cố Tri Dân đi đến.
Phục vụ khẽ cúi đầu, gọi một tiếng: “Cố tổng.”
Cố Tri Dân cũng nghe nói rằng một số khách đang tìm kiếm ai đó ở đây, động tĩnh rất ồn ào, vì vậy mới đến để xem.
Nhìn vào xe đẩy dọn dẹp của người phục vụ, thuận miệng hỏi: “Phòng đã được dọn chưa?”
Phục vụ lắc đầu: “Chưa ạ, khách lại gia hạn phòng tạm thời.”
“Trả phòng gấp gáp trở lại lại muốn nối phòng”? Cố Tri Dân chau mày, trả phòng xong lại đột nhiên trỏe về nói muốn nối phòng, đây quả thật không quá phù hợp với quy định.
“Vâng”. Phục vụ đưa thẻ hội viên của Mạc Ân Nhã qua cho Cố Tri Dân: “Đây là thẻ của vị khách đó”.
Cố Tri Dân nhận, liền thấy trên đó là kí tên của Mạc Ân Nhã.
Cố Tri Dân cười lạnh một tiếng: “Người của Mạc gia”.
“Đi làm việc đi”. Cố Tri Dân xua tay với phục vụ: “Việc này để tôi xử lí”.
Phục vụ như được đại sá, vội vã rời đi.
“Mạc Ân Nhã..” Cố Tri Dân dùng thẻ hội viên đập vào trán của mình, vặn mày lẩm bẩm nói: “Là ai đến vậy…”
Mạc gia trên cơ bản đều dựa vào một mình Mạc Đình Kiên chống đỡ, ngoài bố và ông của Mạc Đình Kiên ra, anh đối với những người khác Mạc gia không quá quen thuộc.
Nhưng mà, Mạc Ân Nhã này anh có chút ấn tượng, dường như là một MC, cũng là người lăn lộn trong giới giải trí.
Sau khi nhớ ra Mạc Ân Nhã là ai, Cố Tri Dân mới đi gõ cửa phòng.
Nếu là bình thường, việc này cũng coi như qua, nhưng nay hôm nay đúng lúc ở đây, đương nhiên là muốn đến xem tình hình.
Cố Tri Dân sau khi gõ cửa phòng hai tiếng, thì đứng ở cửa phòng đợi, đợi người ở bên trong ra mở cửa.