Mạc Hạ trừng lớn đôi mắt long lanh, một bộ vẻ mặt bị lừa dối: “Chẳng phải ba đồng ý với con không nói với mẹ sao?”
Mạc Đình Kiên ngẫm một chút, nói: “Có sao?”
“Có a!”, Mạc Hạ gấp đến nhảy dựng:”Con nói con ngoan ngoãn nghe lời, thì ba sẽ không đem chuyện này nói với mẹ!”
“Ba nhớ ra rồi…” Mạc Đình Kiên làm bộ như cuối cùng cũng nhớ ra, anh hơi cúi người đối diện với đôi mắt của Mạc Hạ rồi nói: “Nhưng lúc đấy ba có đồng ý với con sao?”
“Ba nói xem biểu hiện của con, không phải chính là đồng ý rồi sao?” Mạc Hạ tức tới mức mếu máo.
Đứa nhóc xinh đẹp tinh xảo dù cho có tức giận mếu máo, cũng khiến người khác thương yêu.
Mạc Đình Kiên nhịn cười, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Con cũng nói đó thôi, ba chỉ nói là xem biểu hiện của con.”
Mạc Hạ sớm phát khóc rồi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, tức giận bừng bừng nói: “Ba là đồ đáng ghét.”
Cô nhóc nói xong liền chạy.
Mạc Đình Kiên nhanh tay kéo lại rồi bế cô nhóc lên.
Mạc Hạ ra sức vùng vẫy trên cánh tay của anh: “Ba thả con ra! Mạc Ớt Xanh ba thả con xuống!”
Mặc dù bây giờ đã có thể gọi rõ tên của Mạc Đình Kiên, thế nhưng những lúc tức giận vẫn sẽ gọi “Mạc Ớt Xanh”, đây là cái tên đặc biệt chỉ thuộc về con gái anh.
Trong phân nửa cuộc đời Mạc Đình Kiên, không có mấy kẻ dám tới thách thức uy nghiêm của anh, chỉ có Hạ Diệp Chi tính là một, cô gái nhỏ trước mắt này là hai.
Trước khi Mạc Hạ ba tuổi, đều lớn lên bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng lúc đó, anh chỉ vì nguyên nhân cô nhóc là con gái của anh nên mới đem theo.
Sau này, khi Hạ Diệp Chi quay lại, anh khôi phục trí nhớ, đối với anh Mạc Hạ chính là con gái của anh và Hạ Diệp Chi.
Dấu ấn lớn nhất về Mạc Hạ trong lòng anh, không phải “Con là con gái của anh” nữa, mà là “Con do Hạ Diệp Chi sinh”.
Khi còn nhỏ anh chưa được trải qua tình thương của cha, vậy nên đối với việc nên yêu thương đứa con của mình như thế nào cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Lần đầu tiên nội tâm chấn động trước mối liên kết tình cảm vô hình giữa cha và con, là khi Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ bị Lưu Chiến Hằng bắt, anh tới tìm bọn họ.
Lần đó, nội tâm anh chấn động bởi cô nhóc thông minh, dũng cảm này chính là con gái của anh.
Họ không chỉ có quan hệ huyết mạch, còn sẽ có những tình cảm ràng buộc, sẽ ở cùng nhau, sẽ cùng có những nỗi buồn niềm vui.
Mối gắn kết thân mật này vô cùng kì diệu.
Mạc Hạ dù dùng lực lớn hơn, làm sao cũng không giãy ra được.
Mạc Đình Kiên đưa tay vỗ nhẹ lưng cô bé: “Không sao, mẹ không giận đâu”
Lời nói làm Mạc Hạ đang liên tục giãy giụa an tĩnh lại, mắt sáng lên: “Không giận sao?””
Mạc Đình Kiên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Mạc Hạ lau mặt, một bộ ghét bỏ nhìn anh: “Vậy mà ba không nói sớm, nhanh bỏ con xuống!”
“Còn gọi Mạc Ớt Xanh nữa không?” Mạc Đình Kiên khẽ nâng cằm, tầm mắt hạ xuống nhìn lên mặt bé.
Mạc Hạ vội lắc đầu, nhìn qua vô cùng thành thực: “Không gọi nữa.”
Đợi Mạc Đình Kiên đặt xuống đất, cô bé mới hướng về phía Mạc Đình Kiên làm mặt quỷ: “Mạc Ớt Xanh.”
Gọi xong liền bỏ chạy thật nhanh.
Mạc Đình Kiên nheo mắt, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Tiểu quỷ!”
Hạ Diệp Chi ở trong phòng khách lại luôn hướng mắt ra bên ngoài, có chút tò mò không biết Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên nói những gì, giữa trừng còn nghe tiếng Mạc Hạ tức giận. Đang muốn ra ngoài nhìn thử, nhưng vừa mới đứng dậy lại thấy Mạc Hạ chạy vào.
“Mẹ, cứu con!”, cô nhóc chạy tới trước mặt Hạ Diệp Chi rồi phanh gấp lại, cô nhóc còn không quên Mạc Ớt Xanh từng nói cơ thể mẹ mặc dù đã khôi phục một chút, thế nhưng vẫn còn yếu.
Hạ Diệp Chi còn chưa mở miệng, ngước lên đã thấy Mạc Đình Kiên mặt lạnh tiến vào.