“ Sao vậy?” Hạ Diệp Chi nhìn sắc mặt Mạc Đình Kiên không đúng, liền lên tiếng hỏi.
Mạc Đình Kiên lành lạnh nói:”Hỏi con gái của em.”
Mạc Hạ sớm đã trốn đằng sau Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn cô nhóc: “Con đã làm gì rồi?”
“Con gọi ba là Mạc Ớt Xanh.” Mạc Hạ trước mặt Hạ Diệp Chi ngược lại ngoan ngoãn vô cùng, còn chớp chớp đôi mắt, tính toán “giả dễ thương cho qua chuyện”.
Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, rồi lại liếc mắt về phía Mạc Đình Kiên: “Chỉ vì chuyện nhỏ này mà anh tức giận?”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng hừ một tiếng xem như trả lời.
Mạc Hạ cũng bắt trước theo hừ một tiếng.
Hạ Diệp Chi nhìn hai cha con, có chút dở khóc dở cười: “Việc riêng của hai người, hai người tự giải quyết.”
Khó có khi Mạc Đình Kiên vì việc nhỏ này mà tức giận.
Mạc hạ hướng về phía Mạc Đình Kiên khiêu khích làm mặt quỷ:”Lêu lêu lêu”
Mạc Đình Kiên tức đến mức muốn qua dạy dỗ cô nhóc, nhưng Mạc Hạ không chút sợ hãi, nhanh như chớp liền chạy lên tầng.
Mạc Đình Kiên cũng không thực sự tức giận, sau khi Mạc Hạ lên tầng, anh cũng đi qua ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, nắm lấy tay cô.
“Có chuyện?” Hạ Diệp Chi vừa nhìn biểu tình của anh liền biết anh có việc muốn nói.
Mạc Đình Kiên dừng một chút rồi mở miệng nói: “Anh có việc phải đi thành phố Kinh Dương.”
“Ừm, anh đi đi.”
Hạ Diệp Chi biết anh hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, lúc đầu Tạ Sinh đồng thời đe dọa Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên tại sao không đến, cô cũng không hỏi.
Cô biết, Mạc Đình Kiên sẽ có ngày giải thích cho cô.
Mạc Đình Kiên phút chốc do dự, nói ra: “Anh đưa em đi cùng.”
Anh nói là “Anh đưa em đi cùng”, mà không phải “Anh muốn đưa em đi cùng”, nói rõ trong lòng anh đã đưa ra quyết định.
Hạ Diệp Chi không biết anh sao phải đưa cô đi cùng, chỉ nói rằng: “Thành phố Kinh Dương có chút xa.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên gật đầu.
Chỉ vì có chút xa, nên mới muốn đưa Hạ Diệp Chi đi cùng.
Anh muốn cùng với Hạ Diệp Chi luôn luôn ở bên nhau, không cho kẻ khác có cơ hội tổn thương cô nữa, không để bọn họ lại có khả năng xa nhau.
“Tại sao phải đi thành phố Kinh Dương?” cũng là vợ chồng lâu năm rồi, Hạ Diệp Chi tự nhiên có thể đoán được suy nghĩ của anh, chỉ không rõ anh phải tới thành phố Kinh Dương xử lý việc gì.
Mạc Đình Kiên im lặng hồi lâu, nói ra: “Mẹ của anh, bà ấy có thể vẫn còn sống.”
Hạ Diệp Chi mở to hai mắt: “Bà ấy vẫn còn sống?”
“Hôm đó, chính vì nhận được tin tức này…” Mạc Đình Kiên nói tới đây liền cúi đầu không nói thêm.
Hạ Diệp Chi ngưng một chút, mới hiểu được, anh là nói đến việc lần trước Tạ Sinh đồng thời đe dọa anh và Lưu Chiến Hằng, mà Lưu Chiến Hằng đến, anh lại không đến.
Anh rất ít khi chán nản tự trách như vậy.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, dịu dàng thuyết phục anh: “Em đều hiểu được, em không trách anh, em biết anh nhất định vì một việc nào đó rất quan trọng, nếu không anh sẽ không bỏ mặc em. Nếu như em là anh, em cũng sẽ đi tìm bà ấy trước.”
Chuyện của mẹ, là nút thắt trong lòng Mạc Đình Kiên.
Nút thắt này, quấy nhiễu anh suốt bao nhiêu năm, là nút thắt mà anh không thể thoát ra.
Cô luôn biết rằng, người đàn ông tên Mạc Đình Kiên này, là người đàn ông nguyện ý vì cô mà trả giá mọi thứ.
Ngay cả sinh mạng mình.
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, Mạch Đình Kiên quan tâm cô nhiều thế nào.
Và cô cũng hy vọng hơn bất kỳ ai, Mạc Đình Kiên có thể thực sự buông bỏ nút thắt trong lòng, có thể sống mà không có gánh nặng.
Tình yêu làm anh được cứu rỗi, làm anh hiểu được sự dịu dàng và bảo vệ.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới mẹ, anh lại biến trở thành một cậu bé tại hiện trường bắt cóc năm đó…