Hạ Diệp Chi xoay đầu sang hỏi Mạc Đình Kiên: “Bạn anh à?”
Sau khi cô đi ra, người đàn ông trẻ tuổi này cả quá trình cũng không nói với Mạc Đình Kiên lời nào, trước khi cô đi ra thì hai người này đã nói những gì cô cũng không biết.
Nhưng nhìn không khí giữa Mạc Đình Kiên và người đàn ông đó vẫn khá hài hòa.
Mạc Đình Kiên đi đến phía sau Hạ Diệp Chi để đẩy xe lăn cho cô, vừa đẩy vừa nói: “Chiến Kình Uyên, là cậu ba của nhà họ Chiến.”
“Là người nhà họ Chiến mà trước đây anh nói?” Trước khi đến thành phố Kinh Dương, Mạc Đình Kiên đã nhắc qua với cô về nhà họ Chiến đứng đầu ở thành phố Kinh Dương.
“A.” Mạc Đình Kiên nhớ ra gì đó lại nói: “Sau này nếu em gặp anh ta thì cách xa anh ta ra một chút.”
Hạ Diệp Chi lộ ra sự kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Mạc Đình Kiên hình như cũng không phải là sợ bộ dáng của anh ta, tại sao lại đặc biệt kêu cô cách xa Chiến Kình Uyên chút.
“Vợ của cậu ta chạy rồi, cậu ta gần đây phát điên khắp nơi, nháo tới nỗi gây mưa gây bão, làm cho người nhà họ Chiến không yên lòng nổi.” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên vẫn như bình thường, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe, lại có thể nghe từ trong ngữ khí của anh chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác mà không dễ nhận ra.
“Nghe có vẻ là một người lợi hại.” Hạ Diệp Chi nói xong lại hừ một tiếng: “Vợ của người khác chạy rồi, anh cười trên nỗi đau của người ta làm gì?”
Mạc Đình Kiên không nói gì cho đến khi trở về đến nhà ăn, Mạc Đình Kiên mới khoan thai mở miệng: “Miệng quá độc, đây là báo ứng của cậu ta.”
Hạ Diệp Chi mím môi: “Anh nói giống như là miệng anh không độc vậy.”
“Miệng anh độc?” Mạc Đình Kiên cuối người xuống, dựa đầu vào gần Hạ Diệp Chi: “Miệng anh không độc, không tin thì thử đi?”
Hạ Diệp Chi vỗ tay lên đầu anh một cái bốp: “Nghiêm túc chút đi.”
Mạc Đình Kiên hôn hôn mặt cô một cái mới đẩy cô vào nhà ăn.
……
Ăn xong bữa sáng, Hạ Diệp Chi nghĩ là Mạc Đình Kiên muốn ra ngoài.
Nhưng sau khi trở về phòng thì thấy Mạc Đình Kiên đang hào hứng tìm một bộ phim: “Em muốn xem phim không?”
“Anh không đi ra ngoài làm việc sao?” Mờ ám ở khách sạn định làm chuyện gì với cô?
“Ngày hôm qua ngồi máy bay lâu như vậy, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.” Mạc Đình Kiên kéo cô vào lòng, dự định xem phim cùng với cô.
Hạ Diệp Chi đẩy đẩy anh: “Tối hôm qua em đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ đã có thể đi ra ngoài.”
Hôm qua ngồi máy bay thật sự là có chút mệt, nhưng nghỉ ngơi một đêm đã đủ rồi, cô lại không muốn trễ nải công việc.
Mạc Đình Kiên hơi giận: “Lại đây.”
Là giọng điệu không dễ từ chối.
Hạ Diệp Chi biết anh là đang lo cho cô, không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ với anh.
Nhưng cô cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh.
Cô ngoan ngoãn dựa vào lòng của Mạc Đình Kiên, định nói đạo lý với anh: “Mạc Đình Kiên, anh nghe em nói…”
“Xem phim không được nói chuyện” Mạc Đình Kiên đưa tay lên nhẹ nhàng che miệng cô lại, ra hiệu cô không được nói chuyện.
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi vẫn không thay đổi được ý định của Mạc Đình Kiên, bị anh ấn vào lòng xem hết cả một bộ phim.
Đến nửa đêm cũng không có ai đến tìm Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi vậy mà mới biết, đây là ý định mà Mạc Đình Kiên sớm đã nghĩ xong xuôi.
Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hạ Diệp Chi vào phòng tắm rửa mặt, rửa được một nửa, cảm thấy có người đang nhìn cô.
Quay đầu lại nhìn liền phát hiện Mạc Đình Kiên đang dựa vào cửa nhìn cô.
Mạc Đình Kiên bước qua, giúp cô vén phần tóc bên tai bị nước làm ướt: “Buổi tối cùng anh đến một nơi.”
Đôi mắt Hạ Diệp Chi sáng lên: “Được thôi, đi đâu vậy?”
Cuối cùng cũng đi ra ngoài xử lý chuyện.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy bộ dáng phấn khích của cô, cũng cười một cái: “Đến Phỉ Đình, tối nay có một buổi tiệc rượu.”
Hạ Diệp Chi nhanh chóng nhíu mày: “Em không mang lễ phục.”
“Yên tâm, anh đều chuẩn bị cho em cả rồi.” Mạc Đình Kiên vươn tay điểm nhẹ hai cái vào chân mày của cô.