Hạ Diệp Chi biết Mạc Đình Kiên nói chuẩn bị xong rồi thì đó nhất định là bất kể chuyện to nhỏ gì cũng đều chuẩn bị xong hết rồi.
Gần tối, Mạc Đình Kiên còn đặc biệt gọi một bàn ăn.
“Ăn trước đi, trong tiệc rượu sẽ ăn không no.” Mạc Đình Kiên kéo cô đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Hạ Diệp Chi cũng biết, đến buổi tiệc kiểu này thật sự là ăn không no, sau khi ngồi xuống cô vừa ăn vừa hỏi Mạc Đình Kiên: “Là buổi tiệc gì?”
“Cũng không phải buổi tiệc thú vị gì, nhưng sẽ có rất nhiều người mà em biết.” Trong đôi mắt của Mạc Đình Kiên chợt xuất hiện một tia lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cô cũng ngầm hiểu trong lòng nên không hỏi nhiều.
Người cô quen biết….
Tạ Sinh, Lưu Chiến Hằng….đều là người mà cô biết.
Ăn cơm xong, nhà tạo mẫu vào chuẩn bị cho Hạ Diệp Chi.
Đến lúc đeo bông tai, nhà tạo mẫu hỏi cô: “Phu nhân, người muốn đeo đôi bông tai nào?”
Nhà tạo mẫu nói liền muốn tháo đôi hoa tai đang đeo trên tai của Hạ Diệp Chi xuống.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng vươn tay cản lại: “Đừng tháo, cứ đeo cái này đi.”
“Cũng được, đôi hoa tay ngôi sao này rất đặc biệt.” Nhà tạo mẫu cười bỏ tay xuống.
Hạ Diệp Chi đưa mắt nhìn về phía phòng khách cười nói: “Là chồng của tôi tặng cho tôi.”
Là do Mạc Đình Kiên tặng cho cô trước khi đến thành phố Kinh Dương.
Đôi bông tai hình dáng ngôi sao, phía trên đính những viên kim cương nhỏ, tinh tế và sang trọng, rất đẹp, cô cũng rất thích.
Cô vẫn còn nhớ lúc đó cô hỏi Mạc Đình Kiên tại sao lại đột nhiên tặng hoa tai cho cô, lúc đó Mạc Đình Kiên trả lời rằng:
Anh cảm thấy em đeo vào sẽ rất đẹp, nên anh đã mua nó.
…..
Lúc đến Phỉ Đình là tám giờ tối.
Lúc cô và Mạc Đình Kiên đến, trong buổi tiệc đã đầy người quần áo lụa là thơm tho, cực kỳ náo nhiệt.
Hạ Diệp Chi ngồi xe lăn được Mạc Đình Kiên đẩy vào, Thời Dũng đi cạnh bọn họ.
Khi họ bước vào, tất cả ánh mắt của mọi người đều lần lượt tập trung trên người họ, còn có không ít người đang thì thầm bàn tán.
“Chưa từng nghe qua người nhà họ Chiến và nhà họ Mạc có qua lại với nhau, Mạc Đình Kiên vậy mà lại đến tham gia buổi tiệc do nhà họ họ Chiến tổ chức.”
“Ai mà biết.”
“Thương trường như chiến trường, làm gì có ai là kẻ thù mãi mãi….”
“Nói cũng….”
…..
Hạ Diệp Chi mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tai của cô dựng lên nghe cuộc thảo luận của người khác.
Hóa ra là buổi tiệc của nhà họ Chiến.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đám đông: “Ai ôi, lại gặp nhau rồi.”
Âm thanh quen thuộc này khiến Hạ Diệp Chi chau mày,
nâng mắt lên liền nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang đi về phía bên này.
Gần như là ngay lập tức cô cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương của Mạc Đình Kiên truyền từ đằng sau.
“Mạc Đình Kiên.” Cô có chút căng thẳng quay đầu gọi tên anh.
Mặc dù cô cũng không muốn gặp Tạ Ngọc Nam, nhưng cô sợ Mạc Đình Kiên và Tạ Ngọc Nam sẽ đánh nhau.
Cô biết nếu Mạc Đình Kiên tức giận thì chuyện gì cũng đều dám làm.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên dịu đi, dịu dàng hỏi cô: “Em muốn uống gì?”
“Nước ép dưa hấu.” Hạ Diệp Chi cũng muốn dời sự chú ý của Mạc Đình Kiên.
Nhưng Tạ Ngọc Nam đã có ý định đến đây để khiêu khích họ, dù cho Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên không để ý đến anh ta, anh ta cũng vẫn đi về phía bên đây.
Nhưng có điều, anh ta vừa mới nhấc chân đã bị một người đàn ông chặn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, gọi một tiếng: “Cậu ba nhà họ Chiến?”
Tạ Ngọc Nam lúc trước thích vui chơi, chạy đủ khắp nơi trên thế giới, các buổi tiệc cao cấp khác nhau đều đã tham gia không ít, cũng nghe thấy nhà họ Chiến có một cậu chủ thứ ba kiêu ngạo và rất tàn độc.
Anh ta và cậu ba nhà họ Chiến giao thiệp không thân, nhưng anh ta không thích vị này cho lắm, anh ta cảm thấy vị cậu ba này và Mạc Đình Kiên là cùng một loại người.
Anh ta ghét Mạc Đình Kiên, nên đối với cậu ba nhà họ Chiến này cũng có phần đáng ghét.