Chiến Kình Uyên nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Nam một lúc lâu, giống như là cuối cùng mới nhớ được tên của anh ta, từ từ gọi tên của anh ta: “Tạ Ngọc Nam?”
Tạ Ngọc Nam nhếch khóe môi, cười miễn cưỡng.
Mặc dù anh ta ghét Chiến Kình Uyên, nhưng không thể không thừa nhận, Chiến Kình Uyên cũng là một nhân vật không dễ đối phó.
Chiến Kình Uyên nhìn anh ta với sự thích thú, sau đó lại giống như có chút thất vọng, ngược lại chẳng nói gì thêm, chỉ quay người rời đi.
Tạ Ngọc Nam cau mày, cảm thấy Chiến Kình Uyên này nhất định có bệnh.
Hạ Diệp Chi ngồi ở một chỗ không xa uống nước ép dưa hấu, nhìn thấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Tạ Ngọc Nam và Chiến Kình Uyên.
Thời gian cô và Tạ Ngọc Nam biết nhau không ngắn, cô có một sự hiểu biết nhất định với Tạ Ngọc Nam, cho nên cô cũng thấy rõ sự kiêng dè của Tạ Ngọc Nam đối với Chiến Kình Uyên.
Cô quay đầu nói với Mạc Đình Kiên: “Tạ Ngọc Nam hình như là có chút sợ hãi Chiến Kình Uyên.”
Nói xong cô mới phát hiện sắc mặt của Mạc Đình Kiên không có ý tốt nhìn Tạ Ngọc Nam ở đằng kia.
Đôi mắt của anh đầy sát khí.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, trong lòng Mạc Đình Kiên có lẽ là đang nghĩ cách giết Tạ Ngọc Nam.
Cô nghĩ Mạc Đình Kiên không nghe thấy lời cô nói nên đã vươn tay kéo cánh tay của Mạc Đình Kiên.
Mà lúc này Mạc Đình Kiên mới nói: “Ai nhìn thấy kẻ điên mà lại không tránh?”
Hạ Diệp Chi dừng lại: “Anh là đang nói Chiến Kình Uyên?”
“Đang nói về tôi à?” Âm thanh trầm thấy của đàn ông vang lên từ bên cạnh.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại liền thấy Chiến Kình Uyên đang ngồi trên sofa ở phía sau họ.
Chiến Kình Uyên đứng dậy, đi đến chỗ mà Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên, ung dung nói: “Đi đi.”
Mạc Đình Kiên nhìn anh ta, xoay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Anh đi xử lý chút chuyện, em ngồi đây đợi anh nhé.”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên, lại nhìn Chiến Kình Uyên, thì thầm hỏi Mạc Đình Kiên: “Nhưng mà…anh ta đang ở đây?”
Mạc Đình Kiên nói: “Em không cần quan tâm cậu ta.”
Anh nói xong, lúc đứng lên chuẩn bị rời đi lại nói gì đó với Chiến Kình Uyên.
Âm thanh quá nhỏ, Hạ Diệp Chi không nghe được.
Cô hiểu rằng, Mạc Đình Kiên đây là giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc.
Hạ Diệp Chi có chút kỳ quái nhìn Chiến Kình Uyên, Mạc Đình Kiên vậy mà lại an tâm giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc, xem ra quan hệ với Chiến Kình Uyên rất tốt.
Dù sao Mạc Đình Kiên cũng không phải là người dễ dàng tin người khác.
Chiến Kình Uyên đột nhiên xoay đầu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: “Có phải cảm thấy tôi đẹp trai hơn Mạc Đình Kiên không?”
Bạn bè của Mạc Đình Kiên đều giống như anh, không có một ai bình thường sao?
Hạ Diệp Chi sững sờ một lúc mới nói: “…..không cảm thấy.”
Chiến Kình Uyên “xì” một tiếng, giống như là cảm thấy không thú vị.
Hạ Diệp Chi tiếp tục vươn tay cầm ly nước ép dưa hấu, không chú ý liếc một chút mới phát hiện những người lúc đầu ngồi cạnh cô đều không thấy đâu nữa.
Giống như chỗ của cô có bệnh dịch.
Cô chỉ là một người phụ nữ ngồi xe lăn, đương nhiên không thể là ôn dịch được.
Cho nên những người này đề phòng mà tránh xa là vì Chiến Kình Uyên đang ngồi bên cạnh cô.
Cô có cảm giác Chiến Kình Uyên ở bên cạnh đang nhìn cô, quay đầu lại nhìn mới phát hiện ánh mắt của anh ta đang nheo lại, không hề nhìn mặt cô.
Hạ Diệp Chi vươn tay chạm vào đôi hoa tay ngôi sao của mình: “Anh đang nhìn cái này?”
Ngày hôm qua lúc gặp nhau trong khách sạn, anh ta cứ luôn nhìn đôi hoa tai của cô.
Chiến Kình Uyên không nói chính là thừa nhận.
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy đôi hoa tai của mình rất đẹp, nếu như có một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hoa tai của cô cũng là chuyện bình thường.
Chiến Kình Uyên trông có vẻ là trai thẳng, cũng không giống là người thích nữ trang, không thể nào lại cảm thấy hứng thú đối với trang sức của phụ nữ, vậy thì…..
Hạ Diệp Chi nghĩ đến gì đó, hỏi anh ta: “Anh thích ngôi sao?”
Lần này, Chiến Kình Uyên mới mở miệng: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Tinh Tinh là tên của vợ anh phải không?”
Biểu cảm thờ ơ ban đầu của Chiến Kình Uyên trở nên lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén của anh ta cũng lạnh đến dọa người.
Nhưng Hạ Diệp Chi một chút cũng không sợ, ngược lại còn cười nhiều hơn.
Là cùng một loại người với Mạc Đình Kiên đây.
Biểu tình trên mặt giống như muốn bao nhiêu hung dữ liền có bấy nhiêu, trên thực tế lại là một người có có trái tim mềm mại.