Sau khi về khách sạn, Hạ Diệp Chi đi tắm trước.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô vẫn nhớ lúc nãy Mạc Đình Kiên đã nói với cô trở về khách sạn sẽ nói cho cô nghe khi nãy anh đã làm gì.
Mạc Đình Kiên đang cầm điện thoại dựa vào đầu giường, gương mặt không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm điện thoại.
Hạ Diệp Chi tò mò bước qua, đưa đầu qua xem điện thoại của anh, nghe thấy trong điện thoại truyền đến một âm thanh nhảy nhót: “Anh gọi điện thoại video với Hạ Hạ?” Hạ Diệp Chi hỏi với sự ngạc nhiên.
Lúc nãy khi cô bước ra nhìn thấy anh mặt không biểu tình cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Đình Kiên biết bây giờ Hạ Diệp Chi không thể đứng quá lâu, anh vươn tay kéo Hạ Diệp Chi ngồi xuống phía trước mình, để điện thoại vào trong tay cô: “Anh đi tắm.”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi đã đem những chuyện mà cô muốn hỏi lúc nãy quên từ lâu.
Nhìn Mạc Đình Kiên bước vào phòng tắm, Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Hạ trong màn hình: “Con gọi video với ba, sao lại không nói gì với ba vậy?”
Mạc Hạ chống cằm thở dài, giọng điệu bất lực: “Con không có gì để nói với ba hết.”
Hạ Diệp Chi bị chọc cười, Mạc Hạ trước mặt Hạ Diệp Chi là một cục bông nhỏ ấm áp đáng yêu, nhưng trước mặt Mạc Đình Kiên lại cảm thấy hơi kỳ quặc.
Mạc Đình Kiên làm chức ba này vẫn chưa quen, Mạc Hạ làm con gái cũng không quen nốt.
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ trò chuyện đã rất lâu, giữa chừng Mạc Đình Kiên tắm xong bước ra, lại đi đâu đó, sau khi trở về trên tay cầm một quyển sách nằm ở trên giường.
Hạ Diệp Chi đem điện thoại dịch qua bênh cạnh Mạc Đình Kiên, làm cho Mạc Đình Kiên cũng xuất hiện trong màn hình.
Mạc Hạ chun chun mũi khi thấy Mạc Đình Kiên trong màn hình, Hạ Diệp Chi không lên tiếng biểu lộ ra ánh mắt không tán thành.
Mạc Hạ mới gọi một tiếng: “Ba ba.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn cô bé, thanh âm bình tĩnh có chút gượng gạo.
Mạc Hạ mím môi không hài lòng.
Hạ Diệp Chi đá đá Mạc Đình Kiên trong chăn.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Một lúc sau, Mạc Đình Kiên giật lấy điện thoại trong tay cô, giọng điệu nghiêm túc nói với Mạc Hạ: “Trẻ nhỏ phải đi ngủ sớm, con ngủ ngon.”
Nói xong cũng không cho Hạ Diệp Chi cơ hội được nói, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó anh ném điện thoại đi, lật người cô lại đè lên.
Hạ Diệp Chi kinh hô một tiếng: “Anh làm gì vậy hả?”
Mạc Đình Kiên nói khẽ bên tai cô: “Không phải là em vừa ra ám hiệu với anh sao.”
Hạ Diệp Chi lúc này mới phản ứng, anh đang nói một cái đá chân lúc nãy của cô.
Cô gian nan hé miệng: “Em là muốn anh nói với Mạc Hạ hai câu, đừng có lạnh lùng như vậy, anh đi xuống cho em.”
Mạc Đình Kiên mở miệng: “Không xuống.”
Giọng điệu nghiêm túc.
Mặt Hạ Diệp Chi có chút đỏ, nén nửa buổi mới nói: “Em là người bệnh.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên tán thành gật đầu, lại tùy tiện nói: “Cho nên để anh chăm sóc em, em không cần động.”
Hạ Diệp Chi: “????” Đây không phải câu trả lời trong tưởng tượng của cô.
Mạc Đình Kiên đã cúi người xuống hôn cô, Hạ Diệp Chi xoay đầu trốn tới trốn lui, nụ hôn của anh cứ thế mà rơi trên mặt cô.
Sau đó là những nụ hôn nhỏ tiếp tục lan ra.
……
Ngày hôm sau.
Hạ Diệp Chi tỉnh lại liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mạc Đình Kiên.
Anh ngồi bên giường, đôi mắt nhìn cô chặt chẽ.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, giọng nói của anh hàm chứa sự quan tâm: “Em không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi xoay người cầm gối đánh vào người anh, phẫn nộ bất bình nói hai chữ:
“Cầm thú.”
Mạc Đình Kiên bắt lấy cái gối và ngã người nằm xuống, trong giọng nói mang chút ý cười: “Tinh thần không tệ.”
Hạ Diệp Chi khịt khịt mũi: “Anh ra ngoài, em muốn thay quần áo.”
“Anh có thể giúp em…”
“Cút”
“Ò.”