Mạc Đình Kiên cong cong khóe môi, rồi hờ hững nói: “Ông ta muốn gặp thì gặp, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?”
Thời Dũng khẽ cúi đầu: “Đã hiểu.”
Ý của anh là bây giờ tạm thời chưa gặp Tạ Sinh vội, cứ mặc ông ta trước đã.
Sau khi hỏi ý của Mạc Đình Kiên xong, Thời Dũng liền ra ngoài xử lý chuyện này.
Thời Dũng vừa đi, Hạ Diệp Chi liền đem hết những hoài nghi trong lòng mình ra hỏi anh: “Có phải lúc trước khi anh hợp tác với Tạ Sinh đã động tay động chân đúng không?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên xoa xoa đầu cô biểu tỏ sự khen ngợi: “Thông minh.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu hất tay anh ra sau đó hỏi tiếp: “Vậy anh định khi nào mới gặp ông ta?”
“Đây không phải là vấn đề mà chúng ta phải suy nghĩ, mà là vấn đề của ông ta, ông ta phải nghĩ xem làm thế nào thì anh mới chịu gặp.” Mạc Đình Kiên nắm lấy tay cô, sắc mặt vốn rất bình tĩnh nhưng sau khi nói xong lại cau mày lại: “ Sao tay em lại lạnh như vậy?”
Hạ Diệp Chi không màng tới câu hỏi của anh mà vẫn tiếp tục hỏi: “Ý của anh là, trừ phi ông ta tự mình dâng tới cửa, nếu không anh sẽ không gặp ông ta?”
Sự chú ý của Mạc Đình Kiên vẫn nằm trên tay cô, anh tự nói: “Anh đã nói lúc ra ngoài là phải mặc thêm áo vào rồi.”
Hạ Diệp Chi có chút bất lực, anh vốn dĩ không thèm để tâm lời của cô mà.
……
Một lúc sau, bác sĩ mang theo kết quả kiểm tra đến phòng nghỉ.
“Tình hình của mợ chủ đã tốt hơn so kết quả chẩn đoán mà tôi thấy trước đây. Loại tình hình này rất phức tạp. Chúng tôi cần phải tiến hành hội chẩn rồi sau đó mới xây dựng kế hoạch điều trị …”
Bác sĩ nói rất chi tiết và nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.
Hạ Diệp Chi đã hiểu rồi, tóm lại tình hình sức khỏe của cô so với trước đây đã có chuyển biến tốt, nhưng phương pháp trị liệu cụ thể vẫn cần phải nghiên cứu.
Cho dù có nghiên cứu ra được phương pháp điều trị thì cũng chưa chắc nó đã có ích, tình hình sức khỏe của có có biến số rất lớn.
Hạ Diệp Chi có thể nghe hiểu lời của bác sĩ thì đương nhiên Mạc Đình Kiên cũng có thể hiểu.
Khi Mạc Đình Kiên nghe đến vế sau, sắc mặt anh trở nên vô cùng tệ.
Hạ Diệp Chi sợ anh sẽ mất bình tĩnh nên nhanh chóng nói với bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ cũng nhận ra sắc mặt của Mạc Đình Kiên thay đổi nên đã tự giác quay người lại đi ra ngoài ngay.
Thấy bác sĩ rời đi rồi Hạ Diệp Chi mới quay sang nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô đưa một ngón tay ra rồi chọt chọt vào mặt anh: “Nhìn mặt anh kìa, đen như cục than vậy đó.”
Mạc Đình Kiên chợt nắm lấy bàn tay làm loạn của cô: “Không cần như vậy, anh sẽ không mất bình tĩnh đâu.”
“Thật không?” Hạ Diệp Chi nghiêng nghiêng đầu, cô vốn không tin.
Cô biết Mạc Đình Kiên quá mà, nói sẽ không mất bình tĩnh đâu nhưng e là anh chỉ không phát tiết trước mặt cô mà thôi.
Bị cô nhìn thấu tâm tư, sắc mặt của Mạc Đình Kiên đầy khó chịu, anh nghiêng đầu nhìn qua hướng khác.
Hạ Diệp Chi đưa tay áp lấy hai bên má của anh rồi nói: “ Đừng có mãi tức giận như thế nữa, anh phải vui vẻ lên một chút, nếu không sẽ nhanh già lắm đó.”
Cũng không biết Mạc Đình Kiên đã nghĩ ngợi điều gì nữa, sau đó anh chỉ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Hạ Diệp Chi hỏi: “ Về khách sạn sao?”
“Về làm một chút chuyện vui vẻ.” Mạc Đình Kiên nói xong thì liền đưa tay đẩy xe lăn của cô.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi khựng lại một chú: “Em không phải có ý đó…..”
Ban ngày ban mặt, về khách sạn làm chuyện vui vẻ gì chứ?
“Ồ? Vậy ý em là gì? Rồi em nghĩ anh có ý gì?” Mạc Đình Kiên ghé sát tai cô, thanh âm trầm thấp mang theo chút ý cười.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi ửng đỏ: “Em không có ý gì hết! Mau đi thôi!”
Mạc Đình Kiên chưa kịp đẩy nữa thì cô đã tự mình lăn bánh xe đi ra ngoài rồi.
Anh vội bước nhanh theo rồi tiếp tục đẩy xe giúp cô.