Mạc Đình Kiên vừa đẩy xe vừa cúi đầu xuống nói chuyện với cô.
Nhưng Hạ Diệp Chi không thèm nói chuyện với anh.
Anh vẫn không giận gì cả, vẫn luyên thuyên một câu tới một câu với cô.
Từ thang máy bước ra, Hạ Diệp Chi vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy một cậu trai trẻ cao cao gầy gầy đang bước ra ngoài.
Bóng lưng đó càng nhìn càng thấy quen.
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm: “ Tiểu Thành……”
Mạc Đình Kiên đứng phía sau cũng nghe thấy lời cô nói, sau đó anh chợt dừng bước rồi ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của Hạ Diệp Chi.
Lúc này, chàng trai trẻ đang móc điện thoại ra để trả lời điện thoại, sau khi nói vài lời với đầu dây bên kia, cậu lại quay đầu lại nhìn bên trong bệnh viện một lát.
Cho nên giờ phút này Hạ Diệp Chi mới có thể thấy rõ mặt cậu ta.
Tuy bóng lưng rất giống, nhưng đây hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ.
Hạ Diệp Chi chợt rũ mắt xuống, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Nếu như không phải đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô suýt chút nữa thì đã quên mất con người tên Mạc Gia Thành kia rồi.
Trí nhớ của cô bây giờ rất tệ, nếu không phải là người hay xuất hiện bên cạnh mình, cô nhất thời sẽ không nhớ ra đâu.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi không ai lên tiếng với ai cả.
Khi ra khỏi bệnh viện thì Thời Dũng đã đứng canh bên cạnh xe để đợi họ rồi.
Mạc Đình Kiên định bế Hạ Diệp Chi lên xe thì cô lại xua xua tay, sau đó cô tự mình đứng dậy: “Em tự lên xe được mà.”
Mạc Đình Kiên thấy vậy cũng không miễn cưỡng cô, anh chỉ đi bên cạnh đưa tay dìu cô lên mà thôi, còn tay kia thì mở cửa xe.
Thời Dũng xách chiếc xe lăn vào cốp xe, sau đó nhìn thấy hai người họ đã yên vị trên xe thì anh mới vòng lên trước ngồi vào ghế lái.
Không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thời Dũng cũng nhận ra bầu không khí có chút bất thường này, anh nhìn lên kính chiếu hậu nhìn ra sau, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đều đang mang bộ dạng suy tư gì đó.
Lại xảy ra chuyện gì sao?
Sau đó Thời Dũng thu lại tầm mắt, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Trước đây khi Mạc Gia Thành đưa Hạ Diệp Chi tới chỗ Tạ Sinh, cô cũng đã từng nói chuyện với cậu ta, nhưng trạng thái của Mạc Gia Thành lúc đó không được tốt lắm, sau này cũng không biết cậu ta có nói chuyện với Mạc Đình Kiên hay chưa.
Cô quay sang nhìn Mạc Đình Kiên.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, sắc mặt thì căng cứng, cô không thể nhìn ra anh đang mang tâm trạng gì nữa.
Nhận thấy ánh mắt của Hạ Diệp Chi đang hướng vào mình, Mạc Đình Kiên lập tức quay đầu qua, anh cúi tầm mắt xuống yên lặng nắm lấy tay cô.
Hạ Diệp Chi vốn muốn hỏi anh về chuyện của Mạc Gia Thành, nhưng cô không biết nên mở miệng nói như thế nào nữa.
Cho đến khi trở về khách sạn, Hạ Diệp Chi vẫn chưa biết nên hỏi Mạc Đình Kiên về chuyện của Mạc Gia Thành thế nào.
Về đến phòng, Mạc Đình Kiên liền rót cho cô một ly nước.
Hạ Diệp Chi đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Mạc Đình Kiên yên lặng, anh vươn bàn tay to lớn của mình xoa xoa đầu cô rồi nói: “Nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tối đến.”
Hạ Diệp Chi vẫn chưa vội về phòng, cô định ngồi ở sofa nghỉ ngơi một lát.
Chẳng bao lâu sau thì bữa tối đã được đưa đến.
Hạ Diệp Chi vừa ăn được một nửa thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Có một tin nhắn Facebook mới, cô đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy đó là của Thẩm Lệ.
“ Lúc nãy tớ có nhìn thấy Mạc Gia Thành, nhưng cậu ta rất kì lạ, tớ kêu cậu ấy nhưng cậu ấy phớt lờ tớ luôn.”
Vừa đọc xong tin nhắn của Thẩm Lệ, cả người Hạ Diệp Chi chợt khựng lại, sau đó cô bất giác ngồi thẳng người dậy.
Hạ Diệp Chi lập tức đặt đũa xuống rồi trả lời rất nghiêm túc: “Có chắc là Tiểu Thành không? Cậu ấy trông như thế nào?”
Thẩm Lệ trả lời: “Trông rất lạnh nhạt, cảm giác như cậu ta đổi tính đổi nết rồi vậy, còn lại thì không có gì nữa hết.”
Thẩm Lệ vốn không biết, chuyện lần trước Hạ Diệp Chi bị rơi vào tay của Tạ Sinh chính là do Mạc Gia Thành đã bán cô cho hắn.
Nhận được tin nhắn hồi âm từ Thẩm Lệ, lúc này cô mới hơi yên tâm lại một chút.
Tuy cô không biết Mạc Đình Kiên có nói chuyện qua với Mạc Gia Thành hay không, nhưng theo như tình hình bây giờ mà nói, Mạc Đình Kiên chắc chắn vẫn chưa làm khó Mạc Gia Thành.