Hạ Diệp Chi trả lời tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Ừm, tớ biết rồi.”
Thẩm Lệ dường như nhận ra có điều gì đó bất thường nên lại hỏi cô: “ Sao vậy? Tiểu Thành xảy ra chuyện gì sao?”
Chuyện này quá dài dòng, Hạ Diệp Chi chỉ nói với cô ấy khi nào có thời gian sẽ kể cho cô ấy nghe, sau đó cả hai nói thêm vài câu với nhau rồi Hạ Diệp Chi mới tiếp tục ăn cơm.
Bây giờ nhìn lại mới thấy đồ ăn trong chén mình đã đầy ắp thức ăn như núi rồi.
Hạ Diệp Chi thở dài, cô gắp một nửa số thức ăn trong chén lại cho Mạc Đình Kiên: “ Em ăn không hết được nhiều vậy đâu.”
Mạc Đình Kiên như vô ý hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
Hạ Diệp Chi cũng không muốn giấu anh nên nói thẳng: “Tiểu Lệ.”
Không ngờ Mạc Đình Kiên lại hỏi thêm một câu: “Nói chuyện gì vậy?”
“Từ khi nào mà anh bắt đầu có hứng thú với chủ đề nói chuyện của phụ nữ bọn em rồi?” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên rồi mỉm cười nói với anh.
Mạc Đình Kiên cũng cong môi lên cười, anh không hỏi nữa.
Sau khi ăn xong, Mạc Đình Kiên kêu người phục vụ tới thu dọn chén đũa, nhưng người phục vụ còn chưa tới thì chuông điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Hạ Diệp Chi đang vịn lấy chiếc ghế sofa trong phòng khách để tập đi, cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang nghe điện thoại, cũng không biết người bên kia nói gì mà anh cúp máy rất nhanh, từ đầu tới cuối không nói không rằng gì cả.
Anh cúp máy xong thì liền qua đó dìu lấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hất tay anh: “Em tự mình làm được mà.”
Mạc Đình Kiên cũng không ép cô nữa, anh chỉ chậm rãi đi bên cạnh với cô.
Bác sĩ nói nếu không có việc gì làm thì tập đi bộ cũng rất tốt.
Chẳng mấy chốc, người phục vụ bước vào để dọn dẹp chén đĩa, có tới ba người tiến vào nhưng ai nấy đều cúi mặt xuống nên không nhìn rõ được mặt.
Hạ Diệp Chi chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục bước đi, nhưng Mạc Đình Kiên đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một đám vệ sĩ từ bên ngoài xông vào, vây quanh ba người phục vụ kia.
“Sao thế?” Hạ Diệp Chi thì thầm hỏi Mạc Đình Kiên.
Sau khi anh đỡ cô tới ghế sofa ngồi xuống rồi mới mở miệng nói: “Em ngồi xuống trước đã.”
Thế là Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn ngồi xuống, đột nhiên phía bên kia cất lên một tiếng cười của một người đàn ông.
Tiếng cười này rất quen thuộc.
Hạ Diệp Chi nghe thấy liền ngẩng mắt nhìn lên, cô nhìn thấy trong đám nhân viên phục vụ kia có một người đứng thẳng người lại rồi giương mắt nhìn về phía cô.
Cô nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn lại cô.
Ông ta nở nụ cười với Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ Mạc, lâu quá không gặp rồi a, xem ra sức khỏe cô hồi phục cũng không tệ nha.”
Ánh mắt ông ta thật kì quái, lại vừa mang theo chút cuồng nhiệt.
Là Tạ Sinh!
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, hai bàn tay để hai bên của cô cũng bất giác siết lại thật chặt.
Cái nhìn này của ông ta, cô cùng quen thuộc.
Trước đây khi cô bị Tạ Sinh bắt đi, mỗi lần ông ta đến nói với cô về thí nghiệm của mình, ông ta đều mang theo ánh mắt cuồng nhiệt đó đến.
“Hình như cô không được vui lắm khi gặp tôi thì phải.” Nụ cười trên khuôn mặt Tạ Sinh khẽ thu lại, ông ta làm bộ ra cái dáng vẻ buồn tủi.
Lúc này, Mạc Đình Kiên âm trầm lên tiếng căn dặn: “Vứt hết ra ngoài.”
Anh vừa dứt lời, thì đám vệ sĩ đã lao tới bắt lấy Tạ Sinh, định đem ông ta ra ngoài.
“Mạc Đình Kiên!” Tạ Sinh chợt biến sắc: “Cậu đối xử với tôi như vậy, chính là không muốn gặp lại mẹ cậu đúng không?”
Mạc Đình Kiên vô cảm nhìn chằm chằm vào Tạ Sinh, anh không nói gì cả
Anh còn chưa hạ lệnh thì đám vệ sĩ đã đem Tạ Sinh ném ra ngoài.
Khách sạn này được quản lý chặt chẽ và rất khó để lẫn vào.Tạ Sinh mang theo hai thủ hạ lẩn vào đây chắc chắn là rất khó, ở đây đều là người của Mạc Đình Kiên nên đương nhiên sẽ không có ai giúp ông ta cả.
Tạ Sinh cứ như vậy mà bị ném ra khỏi cửa, nhưng ông ta vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm về hướng Mạc Đình Kiên đang ở trong phòng với khuôn mặt tái mét: “Không hổ là Mạc Đình Kiên, tôi trước giờ vẫn luôn rất thích cậu, cho dù là tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng thay đổi cách nhìn của mình.”