Mạc Đình Kiên thản nhiên đáp: “ Ông nói còn sống, là tôi phải tin ông sao?”
“Không lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao?” Tạ Sinh kiên định nhìn anh: “ Tôi bây giờ đã thành ra như vậy rồi, còn cần thiết phải gạt cậu sao? Lần này là tôi thật sự thành tâm đến tìm cậu để hợp tác.”
“Nhưng tôi lại chưa thấy sự thành tâm của ông.” Mạc Đình Kiên dùng một tay đỡ lấy đầu, thanh âm đã mang chút thiếu kiên nhẫn.
Tạ Sinh dường như đã hạ quyết tâm: “Tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Mạc Đình Kiên nói một cách thờ ơ: “ Để sau đi.”
“ Cậu…..” Tạ Sinh vốn dĩ rất tự tin nhưng bây giờ cũng bắt đầu mất đi tự tin rồi.
Điều này khác với những gì ông ta nghĩ.
Nhìn bộ dạng cứng đầu của Mạc Đình Kiên kìa.
Lúc trước khi ông ta dùng Hạ Diệp Chi để uy hiếp anh, hoàn toàn không giống bây giờ chút nào.
Lúc đó, chỉ cần ông ta ra điều kiện, Mạc Đình Kiên sẽ đáp ứng mà không hề do dự.
Không lẽ phải dùng Hạ Diệp Chi uy hiếp thì mới có tác dụng sao?
Sau đó, Tạ Sinh chuyển tầm mắt nhìn qua Hạ Diệp Chi, đáy mắt ông ta chứa đầy sự suy tính.
Thần sắc Mạc Đình Kiên khẽ nghiêm lại, anh giơ tay lên bảo đám vệ sĩ đưa Tạ Sinh ra ngoài.
Những lời mà ông ta muốn nói đều đã nói hết với Mạc Đình Kiên rồi, tuy Mạc Đình Kiên xem ra không có chút động lòng nào, nhưng ông ta cảm thấy trong lòng anh ta nhất định không nghĩ như vậy đâu.
Có thể, Mạc Đình Kiên có kế hoạch khác.
Nếu như nhất định phải lấy Hạ Diệp Chi để uy hiếp Mạc Đình Kiên, vậy thì đợi đến lúc vạn bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể tính kế với Hạ Diệp Chi mà thôi.
Đám vệ sĩ đều lui ra ngoài cả rồi, chỉ còn lại Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ở trong phòng mà thôi.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đều rời khỏi hết, Hạ Diệp Chi mới quay lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô phát hiện Mạc Đình Kiên đang chăm chú nhìn về một nơi nào đó, như thể anh đang suy nghĩ.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hạ Diệp Chi xích gần qua phía anh rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới tỉnh hồn, anh yên lặng không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng.
Hạ Diệp Chi muốn ngẩng mặt lên nhìn anh nhưng lại bị tay anh giữ lấy, anh không cho cô ngẩng đầu lên để nhìn.
Cô khẽ nhúc nhích chống cự thì thanh âm trầm thấp của Mạc Đình Kiên lại ghé sát vào tai cô: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”
“Lúc nãy là anh cố ý nói như vậy với Tạ Sinh đúng không?” Hạ Diệp Chi không nhúc nhích nữa, mà nằm trong lòng thấp giọng hỏi anh.
Mạc Đình Kiên chậm rãi nói: “Ban đầu, tin tức được truyền tới từ chỗ Lưu Chiến Hằng, trong thời gian đó, anh ta không cần thiết phải nói dối, cho nên anh đã cho người đi điều tra, đi tìm bà ấy, tuy không tìm được bà ấy nhưng vẫn tra ra được một số manh mối chứng minh Lưu Chiến Hằng đích thực không có nói dối.”
Hạ Diệp Chi hơi sững sờ một chút, sau đó nói: “ Cho nên lúc nãy anh đã cố ý khích ông ta.”
Trong lòng cô rất vui, cô vui vì Mạc Đình Kiên chịu nói cô nghe về những chuyện này.
Nếu như là trước đây, anh ấy sẽ không bao giờ nói cho cô nghe đâu, anh ấy sẽ một mình gánh vác, một mình xử lí.
Đây là một chuyện rất tốt, vì anh đã chịu sẻ với cô rồi.
“ Ừ, là vì lúc đầu anh đã tỏ ra rất nôn nóng để ông ta tưởng mình đã nắm chắc được phần thắng, cho nên ông ta mới uy hiếp anh mà không có lo ngại gì, nhưng anh sẽ không cho ông ta cơ hội như vậy nữa.”
Giọng của Mạc Đình Kiên nghe rất dịu dàng, vòng tay anh càng siết chặt lấy cô hơn.
Hạ Diệp Chi gật gật đầu.
Đột nhiên, cô giống như đã nghĩ ra cái gì đó nên ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Có phải anh đã có kế hoạch gì rồi không?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên mỉm cười: “Cái này mà cũng đoán được, vợ của anh thông minh quá, phải khen thưởng mới được.”
Nói xong, anh liền giáng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.