Hạ Diệp Chi tiếp tục truy hỏi: “Sao có thể là ông ấy được, ông ấy không phải hành động không tiện sao? Ông ấy làm sao có thể chạy ra ngoài, mang theo Mạc Liên uy hiếp tiểu Thành?”
Mạc Đình Kiên nhìn cô, bình tình hỏi cô: “Nếu như có người giúp ông ta thì sao?”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, hỏi anh: “Ai?”
“Vậy mục đích của ông ấy là gì, lẽ não là vì….” Hạ Diệp Chi chú ý sắc mặt của Mạc Đình Kiên, mới nhỏ tiếng nói ra mấy từ: “Trả thù anh?”
Mạc Đình Kiên đưa tay vuốt đầu cô: “Muộn rồi, em đi nghỉ đi, những việc còn lại để anh lo.”
“Em cùng với anh.” Hạ Diệp Chi vội nắm lấy tay anh.
Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Nghe lời.”
Anh đã nói như vậy rồi, Hạ Diệp Chi chỉ đành xoay người trở về phòng ngủ.
Lúc cô đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang tới trước mặt Mạc Liên ngồi xuống. Hai người trầm mặc ngồi mặt đối mặt, Thời Dũng đứng bên cạnh.
Hạ Diệp Chi ngập ngừng trước cửa một lát, vẫn là đẩy cửa phòng tiến vào.
Nằm trên giường đã được giặt sạch, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn có chút bất an, vì vậy mở cửa nhìn ra ngoài, kết quả phòng khách rộng lớn lại không có ai.
…..
Trong thư phòng.
Mạc Liên ngồi trên ghế, rụt cổ, cúi thấp đầu, giống như vô cùng sợ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ngồi đối diện bà ta, ngón tay trên tay vịn ghế như có như không gõ gõ.
Đột nhiên, ngón tay đang gõ trên tay vịn của anh dừng lại, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Thành không phải con trai của ông ta, bà giúp ông ta như vậy, là cảm thấy ông ta sẽ đối tốt với con của bà sao?.”
Mạc Liên đang ngồi trên ghế rõ ràng cương một chút, nhưng bà như cũ cúi thấp đầu không lên tiếng.
Khóe môi Mạc Đình Kiên gợi lên độ cung lạnh lẽo: “Vậy bà cứ tiếp tục ở lại bệnh viện tâm thần đi. Lần này, liền cả đời không cần ra ngoài.”
Mạc Liên lại vào lúc này đột nhiên lên tiếng: “Dối trá!”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bà ta, chờ bà ta tiếp tục mở miệng.
Mạc Liên oán hận lên tiếng: “Mày với Hạ Diệp Chi đều dối trá! Nếu như các người thực sự quan tâm tới sống chết của tiểu Thành, trước đây lúc Hạ Diệp Chi nhận được tin nhắn, nên im lặng mà đi tới địa điểm mà tin nhắn nói.”
“Sau khi đến đó thì sao?” Mạc đình Kiên thần sắc âm lãnh nhìn chằm chằm Mạc Liên: “Mạc Đình Phong sẽ bắt cô ấy, sau đó lợi dụng cô ấy tới uy hiếp tôi, hay để cô ấy gặp phải những chuyện mà mẹ tôi đã từng gặp phải, để các người đạt được mục đích trả thù tôi.”
“Mày…” Mạc Liên bị ánh mắt của Mạc Đình Kiên nhìn khiến cho run rẩy.
Bà ta đã không gặp Mạc Đình Kiên trong thời gian dài, cũng không cùng anh nói lời nào, Mạc Đình Kiên một chút đều không thay đổi, vẫn là tàn nhẫn giống như năm đó.
Mạc Đình Kiên thở dài nói: “Bao nhiêu năm qua, các người một chút tiến bộ cũng không có.”
Đôi mắt của anh ánh lên tia băng hàn rét lạnh, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Mạc Liên tiếng nói run rẩy: “Các người giết chết Tuấn Tú.”
“Hắn ta lẽ nào không đáng chết sao!” Mạc Đình Kiên giận giữ gầm lên.
“Tôi…” Mạc Liên nước mắt đầy mặt, bị anh dọa tới mức nói không ra lời.
Một lát sau, bà ta mới khóc nói: “Tuấn Tú là con của tôi mà.”
“Mẹ của tôi thì sao?” Mạc Đình Kiên đột nhiên nhếch môi cười, vẻ mặt âm lãnh tựa như diêm la: “Khi mẹ của tôi còn sống, đối với bà tốt nhất, có lẽ bà rất nhớ bà ấy đi, tôi mang bà đi gặp bà ấy.”
“Mày muốn làm gì? Mày cũng điên rồi sao? Cô ta sớm đã chết rồi!” mặt Mạc Liên lộ ra khủng hoảng, toàn thân phát run, không nhịn được lắc đầu: “Cô ta sớm đã chết rồi!”
Nói xong, đứng dậy muốn chạy ra ngoài, lại bị Thời Dũng ngăn lại.