Cảnh Thư, mẹ của Mạc Đình Kiên xuất thân từ dòng dõi thư hương, bà là cành vàng lá ngọc thật sự của gia đình danh giá, có tu dưỡng từ vẻ bề ngoài đến tận phẩm chất con người, vô số cậu ấm nhà giàu có chết mê chết mệt bà.
Mà Tạ Sinh cũng là một trong số đó.
Sau đó bà gả cho nhà họ Mạc môn đăng hộ đối.
Vốn dĩ đây là một mối lương duyên.
Thời điểm xảy ra vụ bắt cóc còn ầm ĩ hơn cả lúc bà gả vào nhà họ Mạc.
Cảnh Thư rắn rỏi nhưng cũng yếu đuối, bà cố gắng chống chịu vì Mạc Đình Kiên nhưng rồi cuộc đời bà lại kết thúc vào lúc sắp được giải cứu.
Mà Tạ Sinh lại cố chấp cho rằng trên thế gian này có phép cải tử hồi sinh, vì vậy lúc ông ta mang Cảnh Thư đi cũng mang theo hai đứa trẻ trong một gia đình vô tội bị hại từ vụ bắt cóc ấy.
Hai đứa trẻ ấy là Lưu Chiến Hằng và em gái của anh ta, Lưu Loan Loan.
Hạ Diệp Chi kéo Mạc Đình Kiên đi đến trước cửa, bảo vệ đứng trông chừng ở đó mở cửa ra cho bọn họ.
Cửa phòng vừa mở ra, hơi lạnh thấu thịt thấu xương đã phả đến.
Cả tòa biệt thự là một căn hầm chứa đá xa hoa tinh tế.
Mà mẹ của Mạc Đình Kiên nằm trong quan tài băng ngay chính giữa gian phòng.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, lòng cô cảm thấy hơi bất an.
“Thưa cô.”
Hạ Diệp Chi quay người lại mới lấy Thời Dũng cầm theo hai cái áo lông dày đến.
Hạ Diệp Chi chọn một trong số đó rồi im lặng khoác lên người Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không cử động cũng không nói gì, anh nhìn trân trân vào quan tài băng ở giữa phòng.
Hạ Diệp Chi chu đáo choàng áo khoác lông lên người anh, kéo dây kéo lại rồi mới mặc áo của mình.
Mặc đồ xong xuôi hết rồi cô mới nắm tay Mạc Đình Kiên kéo anh vào trong.
Càng đi sâu vào trong mùi Formalin lại càng nồng nặc.
Hơi lạnh giá trong căn phòng này làm Hạ Diệp Chi hơi khó chịu, cơn lạnh xâm nhập vào từng thớ da thớ thịt, lạnh đến thấu xương.
Nhưng cô không thể hiện ra ngoài chút nào, chỉ cùng Mạc Đình Kiên tiếng về phía quan tài băng.
Người phụ nữ tao nhã sang trọng ấy im lặng nằm ở nơi nằm, người bà ấy không vương lại một chút khí sắc nào của con người.
Hạ Diệp Chi cảm thấy tay Mạc Đình Kiên run run rẩy rẩy.
Một giây sau, anh buông lỏng tay Hạ Diệp Chi ra rồi nhích đến gần đấy, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt quan tài trong suốt, anh rũ mắt xuống, gương mặt đượm chút vẻ ỷ lại.
Anh chậm rãi hé môi nhưng lại không phát ra tiếng.
Mẹ ơi.
Năm 11 tuổi anh mất đi bà ấy, đến nay đã 20 năm trôi qua rồi.
15 năm trước, mỗi việc anh làm đều để điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của bà ấy, rồi mấy năm sau đó anh đã có Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ rồi, cuối cùng cuộc đời trống vắng của anh cũng bừng lên những tia sáng rực rỡ.
Mà bà ấy lại bị nhốt mãi ở nơi này.
Lúc còn sống bà ấy bị Mạc Kình Phong lừa dối, chịu hết mọi nhục nhã, chết đi rồi vẫn bị Tạ Sinh nhốt ở đây, không được yên nghỉ.
Bàn tay đang đặt trên quan tài băng của Mạc Đình Kiên chầm chậm thả ra, hầu kết chuyển động, chậm rãi thở ra một hơi, anh nhấp nháy môi mấy lần, rốt cuộc cũng phát ra được thành tiếng: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ Mạc Đình Phong lại vô tình đến như vậy, thi thể mẹ anh bị người ta cướp đi ông ta cũng không màng.”
Anh bật ho thành tiếng tựa như có thứ gì bị nghẹn ngay cổ họng.
Mặc dù anh đã đưa tay bụm miệng nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhìn thấy một vệt máu tươi rỉ ra từ những kẽ ngón tay.
“Mạc Đình Kiên!” Đầu óc Hạ Diệp Chi rỗng không, rồi cô cuống quýt cầm khăn giấy nhào đến run rẩy lau vết máu cho anh.
“Anh không sao đâu.”
Dù đã thế này, Mạc Đình Kiên vẫn an ủi cô.
“Vâng.” Cô không dám hỏi Mạc Đình Kiên thế nào rồi, càng không dám hỏi sao anh lại ho ra máu.
Cô không dám hỏi gì cả.
Hai ngày nay, trạng thái của Mạc Đình Kiên rất tệ, lòng cô cứ lo lắng bất an mãi không thôi.