Mạc Hạ nhìn về hướng Mạc Đình Kiên đang mê man, giường quá mềm bé đi không vững, tay chân víu lấy Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đang giúp bác sĩ cầm đồ vật, không thể lo phía Mạc Hạ, Cố Tri Dân nhanh tay kéo bé trở về.
Mạc Hạ có chút bất mãn, nhíu mày nhìn Cố Tri Dân.
Mạc Hạ trước đây giống Hạ Diệp Chi nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ càng ngày càng giống Mạc Đình Kiên hơn, cứ như là một Mạc Đình Kiên nhỏ phiên bản nữ vậy, bị bé nhìn như vậy, không nén được nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ba con ốm rồi, đừng gần ba con quá, sẽ lây bệnh cho con đó.”
Anh nói như vậy, Mạc Hạ hiểu rồi, bạn bè lúc ở trường mẫu giáo lúc bị ốm cũng không thể đến lớp, sẽ lây bệnh cho người khác, bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Sau khi bác sĩ khám xong, tất cả mọi người cứ vậy mà ở trong phòng đợi Mạc Đình Kiên hạ sốt.
Bác Lâm mang nước đi vào, rót cho bọn họ, sau đó quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên trên giường, Hạ Diệp Chi thấy vậy, nói: “Đã tiêm thuốc hạ sốt, rất nhanh sẽ có tác dụng, bác Lâm đừng lo lắng.”
Bác Lâm thở dài, nhíu mày nói: “Chưa từng thấy cậu chủ bệnh thành như vậy.”
Hạ Diệp Chi cắn cắn môi nói: “Ở đây để con trông, bác về nghỉ ngơi trước đi, hơn nữa nhiều người sẽ làm ồn anh ấy.”
Bác Lâm đã lớn tuổi, sao có thể thức nổi.
Bác Lâm cũng không cố chấp ở lại nữa, xoay người đi khỏi.
Nửa tiếng sau, bác sĩ lại đo nhiệt độ cho Mạc Đình Kiên lần nữa, nhiệt độ đã giảm được một chút.
Mạc Đình Kiên trên giường đã thanh tỉnh một chút, mí mắt hơi động đậy, tầm mắt có chút mơ hồ, lại nhắm mắt lại, định chầm chậm mở mắt lần nữa thì bị Hạ Diệp Chi phát hiện rồi.
“Anh tỉnh rồi sao?” Hạ Diệp Chi ngồi bên giường, cúi người, nhẹ giọng gọi anh: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên mở mắt, cố thích ứng với ánh đèn trong phòng, sau đó mới chậm rãi nói: “Mấy giờ rồi?”
Bận rộn một hồi, Hạ Diệp Chi cũng không biết đang là mấy giờ, đưa tay lấy điện thoại xem rồi mới trả lời anh: “Sắp ba giờ rồi.”
“Ba ba.”
Mạc Hạ đang ngủ bên giường cũng thức dậy, nhanh chóng leo lên.
Mạc Đình Kiên thấy bé, hơi nhíu mày, thấy bé lắc lư leo lên sợ bé té xuống, liền đưa tay đỡ, nhưng lúc vừa nhấc tay mới phát hiện mình căn bản không có một chút sức lực.
Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ vào long, thấp giọng nói: “Ba ba cũng tỉnh rồi, con về phòng ngủ đi.”
Bình thương Mạc Hạ cũng không mấy thân thiết với Mạc Đình Kiên nhưng lại nhỏ giọng nói: “Con muốn ngủ với ba ba.”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn bác sĩ: “Cho tôi một cái khẩu trang.”
Khóe mắt nhìn thấy Cố Tri Dân cũng ở đó, mày lại nhíu lại: “Sao cậu cũng đến đây?”
“Không phải cậu ốm rồi sao, tôi sang thăm ngay trong đêm, cậu còn không cảm động mà hỏi tôi sao lại đến đây sao?” Cố Tri Dân nhịn không được trợn mắt một cái.
Lúc nãy anh không đi tới, để không gian lại cho Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ, cho nên Mạc Đình Kiên không nhìn thấy anh.
“Cậu cũng biết tôi chỉ là ốm thôi…” Mạc Đình Kiên ngưng một lát, nghĩ tới Mạc Hạ còn ở đây, nên nửa câu sau “cũng chưa có chết” nuốt trở về.
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ nhìn Mạc Đình Kiên một cái, đàn ông có lúc thật cứng miệng, cô quay đầu nói với Cố Tri Dân: “Cũng trễ lắm rồi, hay anh cứ ở lại đây đi, tôi cho người sắp xếp phòng.”
“Được.” Cố Tri Dân cũng không từ chối, thực sự cũng đã trễ lắm rồi, anh cũng bắt đầu uồn ngủ, ở đây là giữa eo núi, về nhà anh cũng khá xa, anh lười lái xe.