“Có lẽ là lão ta hồ đồ, người già rồi cũng vô dụng rồi.” Trong mắt Ly hiện lên hận ý, ước rằng Tạ Sinh sớm chết một chút, hỏi: “Chúng ta khi nào thì ra tay?”
Lưu Chiến Hằng mở miệng: “Chờ đã.”
“Chờ cái gì nữa? Lỡ như ông ta phản ứng lại, chạy trốn ra nước ngoài thì sao?” Ly vẫn kiêng kị về chuyện Tạ Sinh giả chết lần trước, sợ Tạ Sinh lại giở trò bịp bợm nữa.
“Tốc độ điều tra tin tức của cô lần này, so với trước kia đều nhanh hơn.” Lưu Chiến Hằng vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Ly, trong lời nói tựa như có thâm ý.
Ly bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của anh là, đây có thể là một cái bẫy do Tạ Sinh đặt ra?”
Lưu Chiến Hằng vẻ mặt có chút đăm chiêu, không nói phải cũng không phủ nhận.
……
Mạc Đình Kiên tuy rằng đã hạ sốt, thoạt nhìn không có gì khác so với trước, nhưng mắt thường có thể thấy được anh trở nên gầy hơn.
Hạ Diệp Chi cả ngày đều nghiên cứu sách dạy nấu ăn để nấu cho Mạc Đình Kiên, muốn anh có thể ăn nhiều hơn một chút.
Mạc Đình Kiên như cô mong muốn, ăn uống trở nên tốt hơn, đồng thời cũng trở nên càng ngày càng dính cô, chỉ cần cô vừa rời khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ tìm cô khắp phòng, điều này trực tiếp làm cho Hạ Diệp Chi lúc nào cũng phải đảm bảo mình ở trong tầm mắt của anh, ban đầu cô còn định đưa Mạc Hạ đến trường, cũng chỉ có thể sắp xếp để lái xe đưa đi.
Hai người trải qua cuộc sống của đôi vợ chồng già, tối ngày có thể ra ngoài đi dạo, trời nắng có thể đi leo núi ở phía sau biệt thự, hai người cùng ngồi một chỗ xem phim, nghiên cứu thực đơn, Mạc Hạ tan học về nhà thì cùng bé chơi, mang bé đi dạo.
Những ngày bình yên đó bị một cuộc điện thoại phá vỡ.
Ngủ trưa dậy, Mạc Đình Kiên ghé vào bên cửa sổ, vô cùng nhàn rỗi đếm mấy con chim sẻ ngoài cửa sổ để tiêu khiển. Hạ Diệp Chi đi ra ngoài rót nước, mới vừa đi tới cửa, di động liền vang lên.
Một cuộc gọi lạ, nhưng dãy số lại không xa lạ.
Hạ Diệp Chi tắt âm điện thoại, quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Đình Kiên một cái, anh tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy, vẻ mặt còn nghiêm túc đếm chim sẻ.
Cô nhịn không được cười một cái, người đàn ông này rảnh rỗi liền giống như một đứa trẻ vậy, đặc biệt ngây thơ.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khi nhìn điện thoại lần nữa, ý cười trên mặt nháy mắt biến mất, nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Người đầu bên kia điện thoại rất có kiên nhẫn, cô lâu như vậy không nhận cũng không gác máy.
Cô đưa điện thoại di động tới bên tai, ấn nghe, không chủ động mở miệng nói chuyện.
“Diệp Chi.”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Anh còn nghĩ em sẽ không nhận điện thoại của anh.”
Trong giong điệu, tựa hồ còn muốn cùng cô ôn chuyện.
Hạ Diệp Chi không kiên nhẫn: “Nói thẳng đi.”
Lưu Chiến Hằng khẽ cười một tiếng: “Lạnh lùng như thế sao? Ở trong lòng anh, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Sự giả dối của Lưu Chiến Hằng không thua Tạ Sinh, anh ta gọi điện thoại tới, Hạ Diệp Chi cũng đã đoán được nguyên nhân.
“Đúng vậy, là tôi cho người tiết lộ hành tung của Tạ Sinh cho anh.” Hạ Diệp Chi không che dấu, giọng điệu bình tĩnh.
Lưu Chiến Hằng trầm mặc, không che dấu được sự kinh ngạc trong giọng nói: “Anh cho rằng là Mạc Đình Kiên.”
Anh ta cho rằng, là Mạc Đình Kiên muốn mượn tay anh giết Tạ Sinh, mới lộ ra tin tức cho anh, trước kia Mạc Đình Kiên cũng như vậy, mượn tay Tạ Ngọc Nam đối phó anh, không nghĩ rằng lần này lại là Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nói: “Nếu anh chỉ muốn gọi để xác nhận chuyện này, anh đã biết đáp án rồi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Lưu Chiến Hằng nói một câu: “Anh muốn gặp mặt em một lần.”
Như sợ Hạ Diệp Chi từ chối, Lưu Chiến Hằng lại vội vàng nói: “Chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm mà thôi, nếu em lo lắng có thể mang theo vệ sĩ, cho dù có Mạc Đình Kiên đi cùng cũng được.”