Lưu Chiến Hằng hạ thấp tư thế của mình, trong lời nói đều trần đầy thành ý.
“Nếu như tôi nói không thể thì sao?”
“Diệp Chi, tôi thật sự chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Hạ Diệp Chi buông mắt xuống, nhìn chằm chằm vào các hoa văn trên lan can một lát, lên tiếng: “Chiều tối hôm nay.”
Lưu Chiến Hằng mừng rỡ: “Được.”
…
Trở lại phòng ngủ, Mạc Đình Kiên dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài đếm số chim sẻ.
“Đếm rõ ràng không?”
Hạ Diệp Chi bưng nước qua, đem cốc nước đặt vào trong tay Mạc Đình Kiên, cảm giác tay anh có chút lạnh lẽo, đưa tay cài nút áo khoác của anh lại.
Mạc Đình Kiên cầm cốc nước uống một ngụm, hừ một tiếng: “Mỗi lần đếm tới một nửa thì sẽ có con chim sẻ mới bay tới, không phải thì chính là bay đi vài con.”
Giọng nói có chút bất mãn.
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Chút chuyện nhỏ này đã muốn cáu kỉnh rồi?”
Mạc Đình Kiên đem chén nước đặt sang một bên, ôm Hạ Diệp Chi, tiếng nói rất nhẹ: “Vậy em cố gắng dỗ dành anh đi.”
“Nghĩ hay lắm.” Hạ Diệp Chi cười nói: “Một lát nữa em đi đón Mạc Mạc, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em.”
Mạc Đình Kiên đứng thẳng người nhìn cô: “Anh cũng đi.”
“Đi một lát là trở về, anh ở nhà đợi em.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn đồng hồ: “Em phải chuẩn bị lên đường.”
Nhà trẻ tan học rất sớm, cô hiện tại chuẩn bị một chút sau đó bắt đầu đi.
Hạ Diệp Chi xoay người đi tìm quần áo, Mạc Đình Kiên theo tới, bất mãn bảo cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi không để ý đến anh, do dự chọn bộ quần áo kaki và màu trắng, Mạc Đình Kiên lại gần chỉ vào bộ đồ màu trắng: “Cái này.”
Hạ Diệp Chi cầm bộ đồ màu trắng đi vào phòng tắm, trước khi Mạc Đình Kiên đi ra liền đóng cửa lại.
Mạc Đình Kiên xoay chốt cửa, thấy không mở được.
Anh rút tay lại, hai tay chống nạnh hướng bên trong hô: “Hạ Diệp Chi, em dám khóa cửa?”
Hạ Diệp Chi vừa thay quần áo vừa trả lời: “Anh nghĩ rằng em cũng giống anh, có sở thích thay quần áo trước mặt người khác?”
“Vợ của anh là người khác sao?” Mạc Đình Kiên nói một cách hùng hồn.
Hoàn toàn chính xác cũng rất có lý.
Gần đây hai người mỗi ngày ở trong nhà, Mạc Đình Kiên cậy cô không có giận anh, liền thường xuyên gây rắc rối với cô, nhàm chán và ngây thơ, nhưng chỉ cần anh vui vẻ thì cứ theo anh vậy.
Hạ Diệp Chi thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra: “Được rồi, em đi đây.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Còn chưa tới giờ.”
Mặc dù Mạc Hạ tan học sớm, nhưng bây giờ cũng chưa đến giờ tan học.
“Tiện thể em đi mua chút đồ.” Hạ Diệp Chi sợ anh lại hỏi thêm, kéo cánh tay của anh, kiễng chân hôn lên.
Mạc Đình Kiên ôm eo của cô, hôn sâu hơn.
Một nụ hôn kết thúc, sắc mặt Mạc Đình Kiên mới hơi bớt giận, mặc dù không quá tình nguyên, nhưng vẫn nói: “Về sớm một chút, nếu không anh sẽ ra ngoài tìm em.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi nặng nề gật đầu đảm bảo với anh.
Tài xế lái xe đưa Hạ Diệp Chi đi ra ngoài, lúc cách nhà trẻ của Mạc Hạ một đoạn, Hạ Diệp Chi nói với tài xế: “Dừng xe, tôi đi mua ly cà phê, anh ở đây chờ tôi.”
Lái xe xem xét xung quanh, quả nhiên bên ngoài nhìn thấy một quán cà phê: “Cô chủ, để tôi đi.”
“Không cần.” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa mở cửa xuống xe.
Quán cà phê rất lớn, có ba tầng, cửa chính đi vào là tầng hai, sau khi cô đi vào trực tiếp xuống lầu dưới.
Thời gian này trong quán cà phê không nhiều người, Hạ Diệp Chi trực tiếp hướng quán cà phê trong góc đi tới.
Lưu Chiến Hằng trông thấy Hạ Diệp Chi, liền đứng dậy: “Diệp Chi.”