Lưu Chiến Hằng cảm thấy thần sắc Hạ Diệp Chi so với lần trước tốt hơn rất nhiều, điều này cho thấy hiện tại cô sống rất tốt.
Cũng đúng, ở bên cạnh Mạc Đình Kiên, có thể không tốt sao?
Lưu Chiến Hằng tự cười chính mình, nhìn về phía sau lưng Hạ Diệp Chi, cô chú ý tới ánh mắt của anh, không có cảm xúc gì, nói: “Tôi không mang theo vệ sĩ.”
“Em…”
“Không phải tôi tin tưởng anh, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.”
Hạ Diệp Chi biết, Lưu Chiến Hằng cho là cô không dẫn theo vệ sĩ là bởi vì còn tin tưởng anh.
Cô nếu còn tin tưởng Lưu Chiến Hằng cũng đã sớm tàn tạ khắp nơi, sửa không thể sửa, chữa không thể chữa rồi.
Cô đã không tin tưởng Lưu Chiến Hằng, chỉ là cô không còn sợ anh.
Màu máu trên mặt Lưu Chiến Hằng từng chút từng chút biến mất.
“Gần đây tôi đã suy nghĩ nếu như lúc trước em không phôi phục trí nhớ, liệu kết quả của chúng ta bây giờ có khác không?” Lưu Chiến Hằng hồi tưởng lại.
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt lên tiếng: “Anh tới tìm tôi chính là vì nhớ lại quá khứ?”
Lưu Chiến Hằng chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi: “Em bây giờ càng ngày càng giống Mạc Đình Kiên.”
“Vợ chồng ân ái sống với nhau một thời gian sẽ càng ngày càng giống nhau hơn.” Hạ Diệp Chi nói.
Lưu Chiến Hằng hơi mệt mỏi, chậm rãi lùi ra sau: “Em biết ý của tôi không phải như vậy.”
Hạ Diệp Chi không nói gì, Lưu Chiến Hằng cũng không có lập tức mở miệng, bầu không khí trở nên yên lặng.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
Lưu Chiến Hằng thấy thế, mới lần nữa lên tiếng: “Em để người ta nói về tung tích của Tại Sinh cho tôi biết, là vì Mạc Đình Kiên đúng không? Chuyện của mẹ anh ta, tôi cũng biết.”
Hạ Diệp Chi cũng chẳng muốn trả lời vấn đề này.
Lưu Chiến Hằng thông minh như vậy, có cái gì mà nghĩ không ra, câu trả lời của cô dường như cũng không cần thiết.
Hạ Diệp Chi không nói lời nào, Lưu Chiến Hằng cũng không để ý, tự mình nói ra: “Em rất yêu Mạc Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, giương mắt nói: “Không, anh ấy càng yêu tôi nhiều hơn.”
“Em ở đây rốt cuộc là để khoe tình cảm đó với tôi?” Lưu Chiến Hằng nhẫn nại thở dài một hơi, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Thời gian Mạc Mạc tan học sắp đến, ta muốn đi đón bé.” Hạ Diệp Chi lần nữa nhìn thời gian.
Cách Mạc Hạ tan học còn có mười phút, cô phải nhanh đi tới.
Lưu Chiến Hằng giống như không nghe thấy: “Không có Tạ Sinh, có lẽ tôi sẽ không trở thành bộ dạng ma quỷ như thế này, em yên tâm, tôi sẽ từ từ tính sổ cùng ông ta.”
Hai chữ “tính sổ” được Lưu Chiến Hắn cố ý nhấn mạnh.
“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Đây vốn là kết quả mà Hạ Diệp Chi muốn.
Cô đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Cũng chẳng muốn nói nhiều lời cùng Lưu Chiến Hằn, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Chiến Hằng không quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Diệp Chi, chỉ đưa tay cầm ly cà phê trước mặt một hơi uống hết sạch, hương vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng trôi theo cổ họng đắng đến tận đáy lòng.
…
Lúc Hạ Diệp Chi đi ra, lái xe lo lắng xuống xe mở cửa cho cô: “Cô chủ, rốt cuộc cũng trở về.”
“Đi thôi.” Hạ Diệp Chi xoay người ngồi vào trong xe.
Lúc tới nơi, tài xế đi đến bãi đỗ xe, Hạ Diệp Chi xuống xe chờ Mạc Hạ đi ra.
Khi cô vừa đứng vững, một cơn gió nổi lên, cô đưa tay vuốt lại mái tóc ra sau tai, lơ đãng đảo mắt lại nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang đứng ở cách đó không xa, mà anh ta cũng đang nhìn cô.
Trên tay anh ta cầm điếu thuốc, ăn mặc rất đơn giản, sắc mặt tiều tụy, nhìn có chút chán nản.
Rốt cuộc đó cũng là một công tử nhà giàu chưa từng chịu khổ, Lưu Chiến Hằng so với anh ta bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ta dập tắt điếu thuốc lá, nhanh chân đi về phía Hạ Diệp Chi.