Hạ Diệp Chi đứng tại chỗ, chờ Tạ Ngọc Nam đi tới.
“Đã lâu không gặp.” Ánh mắt Tạ Ngọc Nam rơi trên đùi Hạ Diệp Chi: “Hồi phục rất tốt.”
Nếu như lần trước Hạ Diệp Chi không trốn thoát, hiện tại cô chính là vị hôn thê của anh, nhưng người tính không bằng trời tính, anh cũng không nghĩ chân cô lại khôi phục nhanh như vậy, càng không nghĩ đến, trong lúc đó cô còn đang muốn bỏ trốn, lại còn để cô bỏ trốn.
Hạ Diệp Chi không trốn tránh, trực tiếp đón ánh mắt của anh: “Anh có vẻ không được khỏe?”
“Tôi trước kia vẫn luôn bất mãn chuyện cha tôi nói Mạc Đình Kiên rất xuất sắc, còn cảm thấy ông ấy xem thường tôi, đối với tôi luôn có thành kiến, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu, tôi thật sự đúng là vẫn luôn sống dưới sự bảo vệ của cha tôi, nếu không có ông ấy tôi chẳng là cái gì hết.”
Tạ Ngọc Nam hai tay đút túi quần, tình thần suy sụp lại cam chịu nói: “Tôi đúng là thua kém Mạc Đình Kiên, không so sánh được với anh ta.”
Đây chính là điểm Tạ Ngọc Nam không giống Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam mặc dù luôn nói Tạ Sinh không quan tâm đến anh ta về mặt tình cảm, nhưng từ trước đến nay Tạ Sinh chưa bao giờ để anh anh ta nhúng tay vào những chuyện xấu, để anh ta sống một cuộc sống của một thiếu gia giàu có, từ góc độ này, Tạ Sinh coi như là đã bảo vệ, che chở anh ta.
Mà Lưu Chiến Hằng ngay từ khi còn bé đã được Tạ Sinh nhận nuôi, Tạ Sinh dùng em gái của anh ta làm thí nghiệm, dạy dỗ anh ta không từ một thủ đoạn nào, Tạ Sinh nhìn thấu lòng người cũng hiểu được cách khống chế lòng người, Lưu Chiến Hằng trở thành người như bây giờ công thể không có công lao của Tạ Sinh, nói đến cũng là người đáng hận nhưng cũng có chỗ đáng thương.
Cũng chính vì vậy, Tạ Ngọc Nam tâm lý khỏe mạnh phân biệt đúng sai nhưng Lưu Chiến Hằng lại bất chấp u mê, vì để đạt được mục đích bất cứ thủ đoạn nào cũng không bỏ qua.
Cho nên, Lưu Chiến Hằng có thể nói ra những lời như vậy, Hạ Diệp Chi không hề ngạc nhiên.
Hạ Diệp Chi chỉ là hỏi anh: “Anh đã gặp Tạ Sinh sao?”
“Đã thấy qua.” Tạ Ngọc Nam cẩn thận dò xét cô.
Cô mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng, thấy hình mỏng manh, cả người cảm thấy rất dịu dàng, nhưng giọng nói của cô lại xa cách, thờ ơ.
Đã từng có vài lần, suýt một chút nữa, chỉ thiếu một chút xíu, anh liền có cơ hội lấy được người phụ nữ này.
“Mẹ!”
Mạc Hạ được giáo viên đưa ra, từ xa đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng trước cổng.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng gọi nhìn sang, trên mặt xuất hiện một nụ cười dịu dàng một cách tự nhiên, vẫy tay với Mạc Hạ.
Mạc Hạ càng ngày càng giống Mạc Đình Kiên, tinh xảo và xinh đẹp đứng chen chúc giữa một nhóm trẻ em cũng đặc biệt bắt mắt.
Mạc Hạ lanh lợi chạy đến trước mặt, ngửa đầu vui bẻ nhìn cô: “Mẹ, mẹ đến đón con nha.”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi nhéo nhéo khuôn mặt của bé.
“Vừa rồi hình như con nhìn thấy chú Ngọc Nam.” Mạc Hạ vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, mới phát hiện Tạ Ngọc Nam không biết đã rời đi từ lúc nào, nhưng chuyện này cũng không có liên quan đến cô.
Suy nghĩ của trẻ con nhảy vọt thật nhanh, không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, lại hỏi: “Ba không đến à mẹ?”
“Ba ở nhà chờ chúng ta.” Hạ Diệp Chi nắm tay Mạc Hạ đi ra ngoài.
Lái xe đã mở cửa xe ra, hai mẹ con vừa đến lền bước lên xe.
Sau khi ô tô rời đi, Tạ Ngọc Nam trước đó trốn đi mới xuất hiện.
Anh nhìn chiếc xe rời đi, quay người lại muốn đi lại bị ai đó chặn đường lại.
“Tới rất nhanh.” Lưu Chiến Hằng mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
Sắc mặt Tạ Ngọc Nam lạnh lẽo: “Tôi sẽ không để cho anh làm hại cha tôi.”
Nụ cười Lưu Chiến Hằng không chạm đến đáy mắt: “Vậy cậu phải cố gắng một chút, thủ đoạn của tôi đều là học được từ cha cậu.”