Lúc trên đường về nhà, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho người làm: “Hạ Hạ ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ.”
“Tôi biết rồi.” Hạ Diệp Chi nhận được câu trả lời liền cup điện thoại.
Sau khi cup điện thoại, cô kéo cao cổ áo lên, sau đó lại vén tóc ra phía trước, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nhưng trong xe có chút mờ, cô vẫn không yên tâm quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Em như này còn có thể nhìn thấy băng gạc trên cổ không?”
Mạc Đình Kiên ở bên cạnh thực sự đã theo dõi rất lâu, nghe thấy lời nói của Hạ Diệp Chi, anh không có biểu cảm gì giơ tay lên giúp Hạ Diệp Chi vén tóc để che hoàn toàn băng gạc trên cổ, mới nói: “Bây giờ thì được rồi.”
Giọng nói nghe có chút khàn hơn lúc trước.
Khuôn mặt của Hạ Diệp Chi đầy sự lo lắng hỏi: “Có phải bị cảm? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lúc này, đúng lúc xe dừng trước cửa nhà.
“Cậu chủ, mợ chủ, đến rồi.”
Tài xế nói xong, xuống xe mở cửa giúp bọn họ.
Hai người xuống xe, Mạc Đình Kiên dắt cô đi vào trong.
Hạ Diệp Chi vừa đu vừa không yên tâm vén lại tóc, khẽ lẩm bẩm: “Không thể để Hạ Hạ nhìn thấy em bị thương….”
Mạc Đình Kiên chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Cô con gái kia của anh rất tinh thông, Hạ Diệp Chi lại là người quen thuộc nhất với Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi có chút bất thường, Mạc Hạ cũng có thể theo dấu chân ngựa nhận ra cái gì đó.
Nhưng anh cảm thấy, tốt hơn hết là không nên nói với Hạ Diệp Chi, ngộ nhỡ con gái cô quá thông minh cô sẽ có chút cảm giác thất bại.
Mạc Hạ đã thay một bộ đồ ngủ, ôm một con gấu ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi.
Hạ Diệp Chi vừa vào đến cửa, liền mỉm cười gọi cô bé: “Hạ Hạ.”
“Mẹ!” Mạc Hạ quay đầu nhìn qua, lại hét lên một tiếng: “Cha.”
“Đang đợi chúng ta sao.” Hạ Diệp Chi đi đến bên cạnh cô bé ngồi xuống, theo bản năng giơ tay lên che cổ.
Mạc Hạ không xem ti vi nữa, chuyển sự chú ý sang người Hạ Diệp Chi, gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Mẹ, sao mẹ không ôm con?”
Bình thường lúc Hạ Diệp Chi ra ngoài quay về, đều sẽ hôn Mạc Hạ một cái, hoặc ôm cô bé.
Không có cách nào, con gái quá thông minh.
Hạ Diệp Chi cũng vì thận trọng nên mời không ôm Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi giải thích: “Bởi vì con đã tắm rồi, mẹ từ bên ngoài về, trên người còn có bụi.”
Mạc Đình Kiên đi đến giúp cô giải vây: “Em đi lên trước đi, anh sẽ ở lại với Hạ Hạ.”
“Được.” Mạc Đình Kiên muốn ở cùng Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi đương nhiên rất vui.
Hạ Diệp Chi vừa đi, chỉ còn lại hai cha con Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên mắt to nhìn mắt nhỏ
Mạc Hạ thẳng thắn lên tiếng trước: “Nơi hai người đi bị hỏa hoạn, con thấy trong tin tức.”
Hạ Diệp Chi có nói với cô bé, tối nay phải đi đến Kim Hải, mà trước đây Mạc Hạ cũng thường được đưa đến Kim Hải dùng cơm, nên cũng rất quen thuộc với Kim Hải, có ấn tượng.
“Ừ, chưa cháy.” Mạc Đình Kiên cũng không giấu giếm.
Mạc Hạ chớp mắt hỏi: “Vậy hai người có bị thương không?”
Mạc Đình Kiên nói: “Cha không sao.”
Mạc Hạ lại nhíu mày lo lắng hỏi: “Mẹ đã bị thương?”
“Vết thương nỏ, không sao.” Mạc Đình Kiên cũng không giấu giếm.
Mạc Hạ: “Ồ.”
“Ồ” là ý gì?” Mạc Đình Kiên cảm thấy cô bé nói chuyện với anh giống như một người lớn, rất thú vị.
Mạc Hạ mím môi: “Cha đã không lo lắng, chứng tỏ mẹ chắc chắn không sao, nếu như mẹ có chuyện gì, cha sẽ lo lắng đến chết cho mà xem.”
Mạc Đình Kiên sững sờ, đưa tay xoa đầu cô bé: “Ừ, đi ngủ thôi.”
“Ôm ôm.” Mạc Hạ dang hai cánh tay nhỏ bé về phía anh, để Mạc Đình Kiên ôm cô đi lên.
Mạc Đình Kiên hơi cúi người xuống, ôm Mạc Hạ lên tầng đi ngủ.