“Anh họ của cậu…” Hạ Diệp Chi cân nhắc nghĩ xem nên nói gì, lại bị Mạc Gia Thành đánh gãy.
“Chị Diệp Chi, chị không cần an ủi em, đây đều là những gì mà em xứng đáng nhận được.”
Mạc Gia Thành thở dài, trong đôi mắt không còn thần thái ngày xưa nữa.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, chuyển đề tài: “Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn ăn cái gì không? Chị về nhà làm rồi mang qua cho cậu.”
Mạc Gia Thành lắc đầu: “Cám ơn, nhưng em không có khẩu vị, cũng không muốn ăn cái gì.”
Hạ Diệp Chi thấy cậu như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
“Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Thông thường, trong những thời điểm khó khăn nhất, tồi tệ nhất, ngược lại không thể làm được bất cứ cái gì, chỉ có thể nói vài lời an ủi không có mấy tác dụng.
“Em biết.” Giọng nói của Mạc Gia Thành có chút nghẹn ngào.
“Lúc em còn nhỏ, luôn cảm thấy tính tình của anh họ cổ quái, tính cách lại kém, sau này trưởng thành một chút, sau khi biết được chuyện anh ấy lúc nhỏ với bác gái bị bắt cóc thì dần dần hiểu được tại sao tính cách của anh lại cổ quái như vậy, nhưng…”
Mạc Gia Thành cắn môi, mới tiếp tục nói: “Em lại không biết, sau lưng vụ bắt cóc kia còn nhiều chuyện nặng nề và khó chịu đựng nổi như vậy, là em có lỗi với anh họ, so với bất kì ai anh ấy đều vất vả hơn, nếu như có thể quay lại một lần nữa, em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với anh ấy, sẽ kiên định mà tin tưởng anh ấy.”
“Cậu còn nhỏ, sự việc kia không trách cậu.” Hạ Diệp Chi biết, Mạc Gia Thành là một đứa trẻ thiện lương, trước kia hợp tác với Tạ Sinh, không phải do cậu muốn.
“Không, đã sai chính là sai, anh họ đối với em tốt như vậy, cho dù trong lòng em có nghi ngờ cũng có thể đến hỏi anh ấy, ngay cả khi đối mặt cãi nhau với anh ấy một trận, anh ấy cũng sẽ dễ chịu hơn, ít nhất em sẵn sàng tin tưởng anh ấy, mà không phải tin những lời Tạ Sinh nói.”
“Tiểu Thành.”
“Chị Diệp Chi, em không sao, em ổn, chân của chị cũng khỏi rồi, trong lòng em cũng được an ủi phần nào.” Mạc Gia Thành cười cười với cô: “Sau này chị không cần đến thăm em đâu, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại cho chị, chờ em xuất viện, em sẽ trở lại trường học và học hành cho tốt.”
Mạc Gia Thành tự biết mối quan hệ giữa mình và Mạc Đình Kiên không thể phục hồi được như trước, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho bọn họ nữa, lại càng cảm thấy không có mặt mũi mà gặp bọn họ.
Có lẽ, đối với họ bây giờ, mỗi người đều có cuộc sống riêng, để cho cuộc sống bình tĩnh và đơn giản hơn, ngược lại sẽ tốt hơn.
Hạ Diệp Chi vừa tức giận vừa đau lòng, thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên cậu: “Mạc Gia Thành, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Anh họ của cậu mặc dù vẫn bận tâm về sự việc kia, nhưng cậu cảm thấy anh ấy thật sự sẽ tức giận không quan tâm đến cậu sao? Hai người là người thân cận nhất! Ngày mai chị vẫn sẽ đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bệnh, nước mắt của Hạ Diệp Chi không nhịn được từ trong hốc mắt chảy ra.
Cẩn thận tính ra, Mạc Gia Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi, đứa trẻ của gia đình bình thường đến tuổi này cũng chỉ vừa hiểu chuyện mà thôi, nhưng cậu lại phải trải qua những chuyện này.
Đứa trẻ lẻn vào ngôi nhà thuê của cô năm đó, bây giờ lại trở thành bộ dạng ảm đạm không vui này. . 𝙏hử đọc truyện không quảng cáo tại ⩶ 𝙏rUm𝙏ruyen.VN ⩶
Mạc Đình Kiên ngồi bên ngoài, thấy Hạ Diệp Chi đi ra liền đứng dậy đi tới.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng bước chân, vội lấy tay lau nước mắt.
Mạc Đình Kiên giữ cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô, tự nhiên mà nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cô, im lặng một lát, khẽ nhíu mày: “Sớm biết vậy anh đã cùng em đi vào.”
Nếu anh cùng cô đi vào, cô có lẽ sẽ không bị chọc khóc.
Hạ Diệp Chi sụt sịt mũi: “Không sao.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh khẽ đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Hạ Diệp Chi nhìn anh.