Thẩm Lệ chăm chú ca hát, cũng không phát hiện có người đã đi vào.
Hạ Diệp Chi trông thấy Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân tiến đến, cô nhíu nhíu mày, chờ đến khi Mạc Đình Kiên tới gần, liền bất mãn lườm anh một cái.
“Gặp ở cửa thang máy!” Mạc Đình Kiên cúi đầu, nhẹ giọng giống như giải thích với cô, mang theo một chút nịnh nọt.
Lúc này sắc mặt Hạ Diệp Chi mới bớt giận.
Vừa rồi Mạc Đình Kiên nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, cô sợ Mạc Đình Kiên lo lắng nên đã nói mình đang thuê phòng hát cùng với Thẩm Lệ.
Sau khi tiệc cuối năm của Mạc Đình Kiên kết thúc, chắc chắn sẽ đến tìm cô, nhưng không ngờ còn mang theo Cố Tri Dẫn đến cùng.
Sau khi Thẩm Lệ rời đi, Cố Tri Dân ở trong phòng tiệc cứ đứng ngồi không yên, luôn nghĩ đến ánh mắt tức giận lạnh lùng của Thẩm Lệ trước khi rời đi.
Lạnh lùng đến mức khiến cho Cố Tri Dân sợ hãi.
Anh ta đứng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài gọi Thẩm Lệ, nếu gọi điện thoại đương nhiên Thẩm Lệ sẽ không nhận, nhưng thấy nhân viên phục vụ nói, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đang ở cùng nhau.
Anh ta biết tối nay Mạc thị cũng ở Kim Hải mở tiệc cuối năm, Hạ Diệp Chi đi cùng Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi chắc chắn sẽ không rời đi trước.
Như vậy có nghĩa là, Thẩm Lệ cũng vẫn còn đang ở Kim Hải, anh ta liền tìm từng tầng từng tầng.
Kết quả là gặp Mạc Đình Kiên ở cửa thang máy.
Mạc Đình Kiên vừa nhìn thấy Cố Tri Dân liền hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không một ai nói gì, liền một đường đi tới đây.
“Diệp Chi.” Cố Tri Dân cười kêu Hạ Diệp Chi một tiếng.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Ừm.”
Thẩm Lệ hát xong một bài, lúc này mới nhìn thấy Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đều tới đây.
Cô ném micro trong tay đi, đến trước mặt Cố Tri Dân: “Anh còn tới đây làm gì?”
Thông minh như Thẩm Lệ, đương nhiên biết rằng Cố Tri Dân đến là vì cô, nhìn biểu lộ lo lắng bất an của anh thì biết.
“Thẩm Tiểu Lệ, vừa rồi ở phòng tiệc không phải anh cố ý, cũng không phải muốn nói giúp cho Tiêu Văn, anh chỉ là…”
Chỉ là cái gì?
Cố Tri Dân cũng không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng lẽ nói mình cố ý muốn so đo với cô ấy sao?
Thẩm Lệ cười nhạo một tiếng: “Tiêu Văn là bạn gái của anh, anh nên giúp cô ta.”
“Không phải… Anh và Tiêu Văn chỉ là…” Cố Tri Dân muốn giải thích anh ta và Tiêu Văn chỉ là bạn bè bình thường.
“Tiêu Văn là bạn gái của anh, chuyện này là chính anh thừa nhận, mọi người cũng thấy rõ như vậy, cô ta làm gì, anh làm gì đều có liên quan đến nhau, tôi hi vọng anh có thể thành thực một chút, khống chế tâm trạng của mình, cũng xử lý tốt tình cảm và mối quan hệ của mình.”
Thẩm Lệ dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói hết một đoạn văn này.
Trái tim Cố Tri Dân đột nhiên nguội lạnh: “Thẩm Tiểu Lệ, em thật sự muốn như vậy sao?”
Từ sau khi đi vào, anh ta vẫn luôn gọi cô là Thẩm Tiểu Lệ.
Tên gọi này đã từ rất lâu.
Thẩm Lệ cười cười: “Tôi đã suy nghĩ lại những điều này, trước đó nói những lời kia với anh, là do tôi thiếu cân nhắc, tôi xin lỗi anh, tôi không cảm thấy anh buồn nôn, chỉ đơn giản là không muốn ở bên anh mà thôi.”
Sắc mặt Cố Tri Dân căng cứng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nói tiếp: “Năm đó tôi thích anh, anh hai mươi tuổi, tôi mười tám, mười năm đã trôi qua, tôi hai mươi tám tổi, tôi vẫn thích Cố Tri Dân hai mươi tuổi, nhưng tôi không thích Cố Tri Dân ba mươi tuổi!”
Toàn thân Cố Tri Dân chấn động, sắc mặt anh ta hoảng sợ nhìn Thẩm Lệ.
“Anh có hiểu ý tôi không?” Giọng nói của Thẩm Lệ vô cùng bình thản, giống như chỉ cần Cố Tri Dân nói một tiếng không hiểu, cô sẽ một lần nữa giải thích cho anh ta biết.
Cố Tri Dân không nói lời nào, anh ta đã không thể nói ra lời.
Những lời này của Thẩm Lệ, so với khi cô nói anh ta buồn nôn, còn khiến anh ta cảm thấy khổ sở hơn.