Thẩm Lệ suy nghĩ cũng hay lắm, nhưng anh sẽ không để cô được như ý nguyện đâu.
Sau khi điện thoại được kết nối, mãi vẫn không có ai trả lời cả.
Lúc đầu, Cố Tri Dân chỉ nghĩ rằng Thẩm Lệ đang ở nhà nên không hay mang theo điện thoại bên mình, có lẽ là phải đợi lâu một chút mới nghe máy được.
Nhưng chuông reo mãi cho đến khi tự động cúp mà cũng không có ai nhấc máy.
Cố Tri Dân xị mặt nhắn tin Messenger cho Thẩm Lệ:
“Không nghe máy?”
“Chuyện huỷ bỏ hợp đồng, em chỉ định gửi cho tôi bản hợp đồng là coi như xong rồi sao?”
“Tôi nói cho em biết, chuyện này không gặp mặt nói thì khỏi đi!”
Cố Tri Dân nhắn xong thì ném điện thoại qua một bên.
Đợi cả nửa ngày mà Thẩm Lệ cũng không có trả lời anh.
Bây giờ anh mới ý thức ra, Thẩm Lệ đã quyết tâm không quan tâm đến anh nữa rồi, cô ấy muốn phủi bỏ sạch sẽ mối quan hệ của hai người.
Cái cảm giác bất lực này lại trào dâng lên nữa rồi.
Anh không giận Thẩm Lệ được, cũng không có cách nào để níu giữ, bởi vì anh căn bản là không biết vấn đề rốt cuộc đã phát sinh từ đâu.
Trong những năm đó, Thẩm Lệ tuy hay cãi nhau với anh, nhưng hai người vẫn còn rất thân cận, hai người không ở cùng nhau nhưng cũng không có đi tìm người khác.
Anh tưởng rằng hai người sẽ tiếp tục như thế mãi, sau đó vào một thời điểm thích hợp, hai người sẽ đến với nhau một cách tự nhiên nhất.
Sau đó những chuyện như kết hôn sinh con cũng sẽ thuận theo tự nhiên.
Anh thậm chí còn có lúc đi tra từ điển nữa, để nghĩ xem sau này có con rồi sẽ đặt tên là gì đây.
Nhưng tất cả mọi thứ lại bỗng nhiên ngừng lại, bỗng nhiên bị cắt đứt.
Trước mặt anh là một vực thẳm không đáy.
Anh không biết nên làm gì, và cũng không biết mình có thể làm được gì nữa.
Lúc Kha Trật tiến vào thì nhìn thấy Cố Tri Dân đang khoanh tay lại và ngồi dựa vào lưng ghế, đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn làm việc, giống như là đang đợi cuộc gọi hay là tin nhắn từ ai đó vậy.
“Tổng giám đốc Cố, cà phê của anh đây.” Kha Trật cẩn thận đặt ly cà phê xuống rồi quay người định đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Nhưng không ngờ lại bị Cố Tri Dân kêu lại.
Kha Trật quay người lại rồi dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc có gì căn dặn ạ?”
“Cái bản hợp đồng này còn ai nhìn thấy nữa?” Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào Kha Trật.
Lúc nãy khi Cố Tri Dân bóc bản hợp đồng đó ra thì phát hiện trước đó đã bị bóc ra rồi.
Kha Trật giải thích: “Phòng thư ký trước giờ luôn nhận hộ và bóc đơn hàng chuyển phát nhanh ra…”
Mỗi một ngày công vụ đều có rất nhiều hàng chuyển phát, còn có một bộ phận là fans gửi cho Cố Tri Dân nữa, cho nên phòng thư ký bình thường luôn mở ra giùm Cố Tri Dân, giúp anh lọc bớt một số hàng chuyển phát không cần thiết.
Cố Tri Dân nghe xong thì không nói không rằng mà đứng dậy đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Cố…” Kha Trật không biết Cố Tri Dân định đi đâu nên có chút nghi hoặc nhìn theo anh.
Cố Tri Dân không quay đầu lại mà lên tiếng: “Đừng có đi theo.”
Kha Trật chỉ đành ngừng bước chân lại.
Cố Tri Dân trực tiếp đi thẳng đến phòng thư ký.
“Nghe nói Thẩm Lệ gửi hợp đồng giải ước rồi?”
“Thẩm Lệ nào?”
“Công ty chúng ta có mấy Thẩm Lệ chứ?”
“Không phải chứ, cô ấy giải ước sao? Chắc không phải là vì chuyện ở buổi tiệc thường niên tối hôm qua chứ?”
“Chắc không phải đâu, tôi có tiếp xúc với cô Thẩm mấy lần rồi, cô ấy không phải loại người đó đâu, có thể là đã không còn muốn ở lại Thịnh Hải của chúng ta từ lâu rồi, nói thật chứ với địa vị trong giới giải trí của cô ấy, thì ra ngoài tự lập chắc chắn là còn tốt hơn ở Thịnh Hải nữa…”
“Nói cũng đúng, Tổng giám đốc Cố gần đầy cứ giống như là bị trúng tà rồi vậy, vậy mà lại lấy hết công việc của Thẩm Lệ đem cho Tiêu Văn, đúng là quá đáng, trước đây Tổng giám đốc Cố đâu có như vậy chứ, nhưng mà cô ấy trong giới này ai gặp ai cũng thích hết, ba mẹ tôi cũng rất thích xem phim truyền hình của cô ấy, tính cách cô ấy cũng rất tốt, vừa cứng rắn mạnh mẽ lại còn đẹp nữa…”