Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1310: Món nợ mà tôi để lại từ kiếp trước




Nhưng Cố Tri Dân chỉ đáp lại cô ta bằng một sự vô cảm, anh không nhìn lấy cô ta một cái mà trực tiếp đi thẳng vào thang máy, vứt cô ta một mình ở tại chỗ.
Tiêu Văn vẫn duy trì bộ dạng sắp khóc.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, thần sắc cô ta lập tức biến đổi, không còn sự rưng rưng muốn khóc nữa, mà chỉ còn lại dã tâm.
Cố Tri Dân muốn đá cô ta, đó là chuyện nằm trong dự tính.
Nhưng mà không sao cả, cô ta đã nghĩ ra đối sách trước rồi.
Cố Tri Dân muốn đá cô ta, nhưng không có dễ như vậy đâu.
Cô ta không có ngu ngốc giống như Thẩm Lệ, công việc đã đến tay mà còn có thể chắp tay nhường lại.
Nhưng mấy cái công việc đó thì là cái thá gì chứ?
Cho dù công việc có tốt, thì trong mắt người khác cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, nếu như có thể gả cho Cố Tri Dân, trở thành phu nhân Tổng giám đốc của Thịnh Hải, đó mới là vinh quang.
Cô ta đã phí không biết bao nhiêu công sức, khó lắm mới có được cơ hội như thế này, cô ta nhất định phải nắm bắt cho thật chặt.

Cố Tri Dân lái xe đi về nhà.
Lúc đến nhà thì đã qua 0 giờ rồi.
Ba mẹ anh không có thói quen đón giao thừa, Cố Tri Dân đã nói trước là đêm giao thừa sẽ không về nhà ăn cơm nên bọn họ cũng đã ngủ sớm rồi, nhưng đèn ở cửa biệt thự và đèn trong sân thì vẫn còn sáng.
Cố Tri Dân nhìn biệt thự nhà mình hai cái rồi lại mở cửa sổ xe ra, ló đầu nhìn qua nhà của Thẩm Lệ ở phía không xa kia.
Biệt thự nhà họ Thẩm tối om, không có một chút tia sáng nào cả.
Trong lòng Cố Tri Dân cảm thấy kỳ lạ, người nhà họ Thẩm cho dù có ngủ thì đèn ở cửa vẫn luôn để sáng, sao mà bây giờ lại không có chút tia sáng nào hết vậy?
Không lẽ Mạc Đình Kiên lừa anh.
Không thể.
Con người Mạc Đình Kiên rất đáng tin cậy.
Cố Tri Dân móc điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Ra đây.”
Nghĩ nghĩ một hồi, anh lại cảm thấy Thẩm Lệ có thể sẽ không trả lời anh nên anh lại nhắn đi một câu: “Em không ra thì tôi sẽ đứng ở cửa lớn tiếng gọi tên em, cho dù có làm ồn đến người khác cũng không sao.”
Trong ngữ khí tràn ngập mùi uy hiếp.
Nhắn tin xong, Cố Tri Dân liền xuống xe đi về hướng biệt thự nhà họ Thẩm.
Anh vừa đi đến cửa biệt thự nhà Thẩm Lệ, thì điện thoại chợt rung lên một hồi.
“Cửa nhà tôi?”
Thây Thẩm Lệ trả lời, trên mặt Cố Tri Dân tràn đầy vui sướng: “Cho em ba phút, mau ra đây.”
Thẩm Lệ nằm trên giường êm nệm ấm, nhìn thấy Cố Tri Dân nhắn tin đến, cô lười biếng đáp lại một câu: “Ba phút không ra được, ba tiếng thì có lẽ sẽ về được.”
Cố Tri Dân làm sao biết cô về nhà rồi?
Là Cố Mãn Mãn bán đứng cô sao?
Nhưng mà cái tin tức này cũng không được chính xác a.
“Em không có ở nhà sao?” Cố Tri Dân nghe nói nói vậy thì cũng coi như hiểu ra, Thẩm Lệ căn bản không có ở nhà.
Nhưng Thẩm Lệ đã không nhắn lại cho anh nữa rồi.
Cố Tri Dân tức giận gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
“Nếu như muốn chúc mừng năm mới thì sáng mai mới chúc cũng như nhau à.”
Thanh âm của Mạc Đình Kiên nghe thì cũng biết, tâm tình anh rất là không tệ.
Nhưng tâm trạng của Cố Tri Dân thì không tốt chút nào.
“Cậu nói Thẩm Lệ ở nhà? Bây giờ tôi đang đứng ở trước cửa nhà cô ấy đây, nhưng cô chính miệng nói với tôi, cô ấy không có ở nhà!” Bây giờ anh tức đến muốn thét ra lửa rồi đây.
Anh vốn định ở lại công ty một đêm, sáng mai mới về nhà, kết quả là nửa đêm lái xe về đây, phát hiện Thẩm Lệ căn bản không có ở nhà.
“Chuyện này à.” Mạc Đình Kiên không nhanh không chậm nói: “Chắc là tôi quên nói rõ với cậu rồi, tôi nói Thẩm Lệ ở nhà, chứ đâu có nói là cô ấy ở nhà nào, trước đây không phải nhà cô ấy mua một tiếng đất ở dưới quê sao? Thẩm Lệ đang ở nhà dưới quê đó.”
“…” Cố Tri Dân hết phát cáu rồi: “Đời này tôi có thể làm anh em với cậu, chính là nợ mà kiếp trước tôi để lại đó.”
Mạc Đình Kiên cười ra thành tiếng: “Như nhau cả mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.