Mười ngón tay của Thẩm Lệ trước nay không chạm vào nấu ăn, căn bản không biết nấu cơm.
Khi thổi cơm trưa, cô ấy đặt quyển công thức nấu ăn ở một bên, dựa theo quy trình trong đấy mà làm, kết quả làm ra cũng không phải chuyện gì khó.
Cô ấy chỉ có thể gọi facetime cho Hạ Diệp Chi – người có tài nấu ăn cao siêu.
Hạ Diệp Chi và nhà họ Hạ căn bản không có liên lạc gì, Mạc Đình Kiên cũng không có cảm tình gì với bên phía nhà họ Mạc, đầu năm anh đã từ chối toàn bộ các bữa tiệc rượu mà một nhà ba người ở nhà quây quần bên nhau.
Thẩm Lệ khi gọi facetime đến thì Hạ Diệp Chi đang chơi với Mạc Hạ.
“Tiểu Lệ, chúc mừng năm mới!”
Khi video được kết nối, bên trên xuất hiện nụ cười của Hạ Diệp Chi, sau đó Mạc Hạ cũng thò cái đầu nhỏ vào màn hình.
“Dì Thẩm, chúc mừng năm mới!”
“Bảo bối năm mới vui vẻ, dì ngày mai sẽ đến chơi với cháu, cho cháu lì xì, nhưng bây giờ dì có chuyện gấp tìm mẹ cháu.”
Mạc Hạ sau khi ra dấu tay ‘ok’ thì không có xuất hiện trong màn hình nữa.
“Có chuyện gì gấp sao?” Hạ Diệp Chi có chút hiểu kỳ, mới đầu năm, Thẩm Lệ có thể có chuyện gấp cần tìm chứ.
“Tớ muốn làm thịt chua ngọt, đường rốt cuộc bỏ thế nào, bỏ bao nhiêu, còn nữa hương liệu này, lượng thích hợp là bao nhiêu…”
Thẩm Lệ vừa mở miệng đã hỏi một tràng.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phát hiện Thẩm Lệ đang ở trong bếp.
Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Lệ: “Cậu làm cái gì vậy? Cậu không phải muốn học nấu ăn chứ?”
“Phải.” Thẩm Lệ rất nghiêm túc gật đầu.
Hạ Diệp Chi hơi sững người, rất nghi ngại nói: “Cậu gần đây công việc rất ít sao?”
“Cậu sao nói chuyện giống với Cố Tri Dân vậy? Tớ thật sự thật sự thật sự… muốn học nấu ăn.” Vì thể hiện sự quyết tâm của mình, Thẩm Lệ liên tiếp cùng ba từ ‘thật sự’.
Hạ Diệp Chi còn có chút không yên tâm: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Từ khi cô quen biết Thẩm Lệ đến giờ, Thẩm Lệ chính là cô chủ mười ngón tay không chạm việc nào.
Thẩm Lệ chính là loại người không động vào việc nhà, Hạ Diệp Chi căn bản không thể liên hệ cô ấy với chuyện nấu nướng được.
Cảnh tượng Thẩm Lệ đeo tạp dề đứng trong bếp nấu ăn, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
“Diệp Chi, cậu còn như thế, tớ không chơi với cậu nữa.” Thẩm Lệ mặt mày kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng.
Hạ Diệp Chi bèn giơ tay đầu hàng: “Được được được, tớ dạy cậu, có điều cậu vừa mới học, không nên học ngay món khó như vậy, học mấy món cơ bản đi.”
“Món gì?”
“Trứng xào cà chua.”
“Món này một chút độ khó cũng không có, không hợp với khí chất của tớ.”
“…”
Trong phòng sách trên lầu.
Mạc Đình Kiên chuẩn bị xuống lầu chơi cùng Mạc Hạ, sau đó chuẩn bị ăn cơm.
Anh vừa đứng dậy thì điện thoại đổ chuông.
Là tiếng của cuộc gọi facetime.
Nhìn thấy người gọi là Cố Tri Dân, Mạc Đình Kiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Cũng chỉ có Cố Tri Dân mới vô vị như vậy.
Mạc Đình Kiên nhận cuộc gọi, nhìn thấy cái đầu to chình ịch và cái mặt tiu nghỉu của Cố Tri Dân, anh không có biểu cảm gì, hỏi: “Chuyện gì?”
“Đại ca” Cố Tri Dân mặt mày nghiêm túc.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Thịnh Hải xảy ra chuyện?”
Cố Tri Dân trầm mặc lắc đầu, quay màn hình về phía sau: “Nhìn thấy chưa?”
Mạc Đình Kiên nghiêm túc nhìn, bên trong là một đoàn đen đen mơ hồ, mất một lát mới phân biệt ra: “Trong nồi của cậu nấu cái gì thế?”
Cố Tri Dân tức tối gào lên: “Cánh gà chua ngọt!”
“Ồ.” Mạc Đình Kiên nhàn nhạt đáp một tiếng, nói: “Cậu không phải thích nhất thịt chua ngọt sao? Sao lại làm cánh gà?”
Cố Tri Dân: “Thẩm Tiểu Lệ thích ăn cánh gà!”
Mạc Đình Kiên: “Vẫn chưa từ bỏ?”