Sau khi nói chuyện với phóng viên xong, Tiêu Văn liền xóa lịch sử trò chuyện sạch sẽ, còn hủy cả tài khoản của mình.
“Chuyện gì mà vui vậy?”
Tiêu Văn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Tri Dân đang nhìn mình, hình như là đã nhìn cô ta như vậy lâu rồi.
Đáy lòng Tiêu Văn thịch một cái, suy cho cùng cũng là làm chuyện xấu nên chột dạ, bị Cố Tri Dân nhìn chăm chăm như vậy nên khiến cho cô ta cảm giác như những bí mật mà mình ẩn giấu đã bị nhìn xuyên qua rồi vậy.
Cô ta không dám nhìn thẳng vào Cố Tri Dân, ánh mắt lập lòe nói: “Chỉ là nhìn thấy một chuyện cười buồn cười mà thôi.”
Lo lắng Cố Tri Dân không tin, cô ta còn nhanh chóng lên mạng tìm một câu truyện cười, cũng chả thèm xem nội dung câu truyện mà trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Tri Dân xem: “Em cảm thấy câu chuyện này rất là buồn cười, không tin anh đọc thử đi.”
Vì để khiến lời của cô ta càng thêm đáng tin hơn, cô ta vừa nói vừa bày ra bộ dạng như buồn cười chết đi được.
Cố Tri Dân rũ mắt xuống, nhìn câu chuyện cười trên điện thoại, thần sắc không có thay đổi gì lớn: “Em cảm thấy câu chuyện này buồn cười lắm sao?”
“Phải đó.” Vẻ mặt Tiêu Văn rất nghiêm túc, còn hỏi Cố Tri Dân: “Anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Không có người đàn ông nào cảm thấy nuôi con giùm người đàn ông khác là chuyện vui cả.” Ngữ khí của Cố Tri Dân ý vị thâm trường.
Sắc mặt Tiêu Văn cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố giải thích: “Không có, em chỉ đơn thuần là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi…”
“Hôm nay em chơi điện thoại lâu như vậy rồi, sức khỏe em suy nhược, đừng chơi nữa, nghỉ ngơi đi.” Cố Tri Dân cầm lấy điện thoại của Tiêu Văn đặt lên tủ đầu giường với vẻ mặt ôn nhu, anh kéo chăn cho cô ta, thanh âm dịu dàng đến kỳ lạ: “Ngủ đi, tôi ở lại với em.”
Bây giờ sức khỏe của Tiêu Văn đích thực là có chút suy nhược, lúc nãy cãi nhau với phóng viên ở trong điện thoại lâu như vậy rồi, lúc này đã có chút mệt.
Nghe thấy thanh âm dịu dàng của Cố Tri Dân, nhìn thần sắc ôn nhu của anh, cô ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng trong cái đẹp vẫn có chỗ khiếm khuyết,Thẩm Lệ trước mắt cũng chỉ là bị đình chỉ công việc mà thôi.
Nếu như lần này có thể khiến cho danh tiếng của Thẩm Lệ thối nát, không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa, lúc đó còn đến trước mặt quỳ gối cầu xin cô ta, vậy thì càng tốt nữa.
Hoang tưởng như vậy, Tiêu Văn đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy Tiêu Văn đã ngủ, Cố Tri Dân ngồi ở bên giường mới từ từ ngồi thẳng người dậy, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Thai phụ cần nghỉ ngơi nhiều, nếu cứ chơi điện thoại sẽ không tốt cho bé cưng.
Cố Tri Dân đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, tay buông lỏng một cái, điện thoại liền rơi xuống.
Rơi xuống 10 tầng lầu, điện thoại chắc đã không dùng được nữa rồi.
Cố Tri Dân trầm tư một hồi, rồi lại mở cửa ra khỏi phòng bệnh, dặn dò vệ sĩ: “Xuống dưới lầu nhặt điện thoại dùm tôi, vất vả rồi.”
…
“Chị Tiểu Lệ, em hỏi được rồi, nghe nói Đào Triển Minh đó gần đây đúng lúc đang ở bên này công tác, cho nên mới đến phim trường thăm thú, anh ta bây giờ vẫn còn đang ở trong thành phố đó.”
Cố Mãn Mãn vừa đẩy cửa vào thì liền đem thông tin mình điều tra được một mạch nói ra.
Thấy cô cả mặt đầy mồ hôi, Thẩm Lệ liền rót cho cô ly nước, rồi lại đưa khăn giấy cho cô.
Cố Mãn Mãn nhận lấy khăn giấy lau qua loa mồ hồi trên mặt mình, rồi uống ngụm nước, sau đó mới hỏi với khuôn mặt nghi hoặc: “Tại sao lại muốn tìm Đào Triển Minh thế? Hôm đó anh họ bế ả bitch trà xanh đó đi xong, em đi tìm đạo diễn để xin nghỉ, cố ý nhìn xung quanh một cái nhưng không có nhìn thấy Đào Triển Minh, anh ta cũng không phải là người chứng kiến tận mắt, không giúp được gì hết.”
Lúc nãy Thẩm Lệ nói buổi tối muốn mời Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ăn cơm, cho nên vừa ra khỏi bệnh viện thì Cố Mãn Mãn đã giúp cô đặt một phòng bao ở nhà hàng tốt nhất trong thành phố.
Do cách thời gian ăn tối còn rất ít, nên bọn họ đã trực tiếp đến nhà hàng, sau đó Thẩm Lệ bảo cô đi thăm dò hành tung của Đào Triển Minh, cô đã hỏi cả một vòng người, nước bọt cũng cạn khô rồi, cuối cùng cũng hỏi được hành tung của Đào Triển Minh.