Thẩm Lệ cười cười nhưng không giải thích, chỉ hỏi Cố Mãn Mãn: “Đã biết Đào Triển Minh ở đâu rồi chưa?”
Nghe Thẩm Lệ hỏi thế, Cố Mãn Mãn nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên là đã điều tra ra rồi, chị dặn em làm gì thì tất nhiên em sẽ giải quyết ổn thỏa hết, nhưng mà, chắc chắn chị không đoán được Đào Triển Minh ở đâu đâu!”
Cố Mãn Mãn đã tính toán hết từ trước, cảm thấy chắc chắn Thẩm Lệ sẽ không đoán ra được.
Thẩm Lệ vén mái tóc lòa xòa bên tai của mình, rồi thơ ơ nói: “Anh ta ở trong khách sạn mà chúng ta ăn cơm.”
“Không hổ danh là chị Thẩm.” Cố Mãn Mãn ngạc nhiên trừng to mắt, rồi mới giơ ngón tay cái lên, còn bắt chước người trong đoàn làm phim, gọi cô là “chị Thẩm.”
“Em đã kêu chị đoán thì chắc chắn chị phải biết khách sạn mà Đào Triển Minh ở chứ, nhưng em lại nói đảm bảo chị sẽ không đoán được đó là khách sạn nào, mà đó lại là khách sạn tốt nhất trong thành phố, chúng ta đặt phòng ở đó, Đào Triển Minh vừa khéo lại ở trong phòng đó, thế chẳng phải là sự trùng hợp lớn nhất à?”
Sau khi nghe Thẩm Lệ giải thích, bèn khoanh tay ung dung nhìn Cố Mãn Mãn.
Gương mặt Cố Mãn Mãn bộc lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới liên tục gật đầu: “Đúng đúng! Rất có lý! Tâm phục khẩu phục!”
“Thực chất đây là logic rất đơn giản, chỉ cần động não là biết được ngay.” Thẩm Lệ cốc đầu Cố Mãn Mãn.
Thực chất Cố Mãn Mãn rất thông minh, chỉ có điều cô ấy lười suy nghĩ mà thôi.
Cố Mãn Mãn gật đầu với vẻ mặt đã học hỏi được rồi: “Em biết rồi!”
Vào lúc này, cánh cửa phòng bị mở ra, quản lý sảnh đưa Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi vào: “Cô Thẩm, khách của cô đến rồi ạ.”
“Diệp Chi!” Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ đã nở nụ cười.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ngồi xuống, Hạ Diệp Chi bèn nhìn dáo dác xung quanh, rồi bắt đầu nói đùa với Thẩm Lệ: “Ai đó ngưng làm việc, còn đến ăn một bữa xa hoa ở khách sạn này nữa.”
“Cứ ăn đi, có tiền!” Thẩm Lệ hết sức phối hợp, phất tay, ra dáng ngang tàng.
Hạ Diệp Chi cười đến nỗi đau sốc hông, đến Mạc Đình Kiên cũng không khỏi cong cong khóe miệng.
Nhìn bộ dạng thư thả của Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi bèn hỏi: “Chuyện cái video ấy, đã có cách giải quyết rồi chưa.”
“Có rồi chứ.” Thẩm Lệ quay đầu sang nhìn Cố Mãn Mãn, vỗ vai cô ấy: “Đều nhờ Mãn Mãn nhà tớ đó.”
Cố Mãn Mãn hơi ngạc nhiên: “Em có làm gì đâu…”
“Đừng có nói mấy chuyện linh tinh này nữa.” Thẩm Lệ đưa thực đơn cho Hạ Diệp Chi: “Gọi món đi.”
Bọn họ gọi xong món ăn, trong lúc hàn huyên trò chuyện, điện thoại của Hạ Diệp Chi chợt reo vang.
Vốn dĩ cô đang nở nụ cười, sau khi nghe điện thoại, nụ cười đã biến mất, gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Hạ Diệp Chi cúp máy, Mạc Đình Kiên quay sang hỏi cô: “Ai gọi thế?”
“Tần Thủy San.” Hạ Diệp Chi trả lời Mạc Đình Kiên, nhưng lại nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhìn Hạ Diệp Chi, hai người bọn họ vô cùng ăn ý với nhau, trong phút chốc đã hiểu ngay.
“Bảo là có phóng viên đăng cap màn hình lên, Tưởng Viên đã tiết lộ hành trình của cậu cho phóng viên bằng nick ảo, để phóng viên chặn đường cậu, cuối cùng phóng viên lại không làm thế, cô ta tức giận đến nỗi gây gổ với phóng viên luôn, lên Hotsearch rồi kìa, bây giờ đang ở mức ‘HOT’ đấy.”
Lúc Hạ Diệp Chi lên tiếng giải thích, Thẩm Lệ đã cầm điện thoại lên.
Tin đứng thứ nhất trên bảng HotSearch hết sức bắt mắt “Tưởng Viên kêu phóng viên chặn đường Thẩm Lệ.”
Đằng sau còn có thêm một chữ ‘HOT’ màu đỏ đậm.
Tưởng Viên tuy được coi là bình hoa di động, mặc dù cô ta đang ở trong giai đoạn chuyển hình, nhưng số lượng người hâm mộ rất khả quan, độ đề tài rất cao.
Vừa ra mắt khán giả là Thẩm Lệ đã đi trên con đường phái diễn xuất, hướng phát triển không giống với Tưởng Viên, nhưng vì cô ấy quá xinh đẹp, người hâm mộ đều hoạt động một cách tích cực, độ đề tài cũng cao vút.
Hai người bọn họ đều là minh tinh có độ đề tài cao, không hot mới là kỳ quặc.