Thẩm Lệ bấm vào Hotsearch, bài viết hiện ra đầu tiên là bài đăng của phóng viên, đã đăng từ nửa tiếng trước, số lượt like đã vượt hơn trăm ngàn, bình luận đã lên đến mấy chục ngàn rồi
Thẩm Lệ làm mới lần nữa, trang vẫn còn đang tải, cô phải làm mới nhiều lần mới có thể hiển thị được, mà số lượng chuyển tiếp, bình luận, thích đều đang tăng lên, bùng nổ đến mức này cũng đúng là bạo thật.
Thẩm Lệ xem một lúc, thấy Tưởng Viên vẫn chưa trả lời, các blogger đã đăng đầy tin giả mạo, phía đối thủ của Tưởng Viên cũng đang đục nước béo cò, muốn nhân cơ hội này chửi mắng cô ta một trận thỏa thuê.
Cũng có anti fan của Thẩm Lệ len lỏi vào nhóm người hóng hớt, nói rằng mọi chuyện đều do Thẩm Lệ lên kế hoạch hết cả.
“Có biết đây là chuyện gì không?” Hạ Diệp Chi hỏi Thẩm Lệ.
“Biết chứ.” Thẩm Lệ bật cười: “Hôm nay tớ đi đến bệnh viện, tìm Cố Tri Dân và Tiêu Văn để đối chất, phóng viên đã chặn trước cửa rồi.”
“Không phải phóng viên nên tập trung ở Ảnh thị thành sao? Chuyện Tiêu Văn nhập viện cũng đâu có bị lộ ra ngoài.”
Gương mặt Hạ Diệp Chi tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Lệ, bèn hiểu ngay: “Lẽ nào là Tiêu Văn?”
Cố Mãn Mãn hỏi khe khẽ: “Sao lại không nghi ngờ do anh họ em làm?”
Câu hỏi này ngu ngốc quá đỗi, Mạc Đình Kiên không khỏi nhìn về phía Cố Mãn Mãn.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên làm Cố Mãn Mãn sợ hãi, cô ấy cúi gằm đầu xuống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Rồi sau đó, điện thoại của Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đều rung lên.
Công ty gọi điện cho bọn họ.
Và, Cố Tri Dân cũng gọi đến.
Thẩm Lệ liếc nhìn thử, rồi tắt máy ngay lập tức, Cố Mãn Mãn nhìn thấy thế bèn chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cũng không nhận cuộc gọi của Cố Tri Dân.
Nguyên nhân của chuyện này, chẳng qua chỉ vì phóng viên đăng ảnh cap màn hình lên mà thôi, nếu như ảnh cap là thật, Thẩm Lệ biết rất rõ, người giả mạo thành Tưởng Viên ở trong ảnh chính là Tiêu Văn.
Vừa tung tấm ảnh đó ra ngoài cũng coi như là phốt của Tưởng Viên, Tưởng Viên không hề hồi âm lại, công ty của cô lại gọi điện đến vào lúc này, chắc chắn là muốn ra lệnh gì đó.
Nếu Thẩm Lệ ra mặt vào lúc này, cho dù cô nói bất kỳ thứ gì đều sẽ trở thành bia đỡ đạn cho người ta mà thôi
Sau khi Cố Tri Dân cho Thẩm Lệ ngưng làm việc, người trong công ty đều nghĩ Thẩm Lệ đã xong đời rồi, bèn giậu đổ bèn leo, muốn dập tắt độ nổi của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vui vẻ ăn hết bữa cơm với Hạ Diệp Chi, bây giờ đã không còn sớm nữa, về Ảnh Thị thành thì hơi trễ, bọn họ bèn ở lại khách sạn luôn.
Tối đó, sau khi về phòng, Cố Mãn Mãn vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi Thẩm Lệ: “Bao giờ chúng ta đi tìm Đào Triển Minh vậy chị?”
“Không phải em nói Đào Triển Minh không giúp được chúng ta đâu à?” Thẩm Lệ uể oải ngồi trên ghế sô pha lướt weibo, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Cố Mãn Mãn nói một cách nghiêm túc: “Chị Lệ là người thông minh nhất,chị kêu em đi thám thính tin tức của Đào Triển Minh, chắc chắn chị có lý do riêng để làm vậy.”
Cô ấy cảm thấy bản thân mình còn phải học nhiều thứ nữa, nên ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Lệ, mới không làm sai.
Thẩm Lệ ngạc nhiên nhìn Cố Mãn Mãn
Cố Mãn Mãn nói như thế nghĩa là đứng về phía cô hoàn toàn, đây là chuyện tốt.
Thẩm Lệ bỏ điện thoại xuống, cô trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Đào Triển Minh đến đây công tác thì hẳn là tương đối bận, Mãn Mãn, em đặt một ly cà phê, rồi kêu phục vụ giao đến phòng Đào Triển Minh đi.”
Mặc dù Cố Mãn Mãn không hiểu sao Thẩm Lệ lại làm thế, nhưng cũng không phản bác: “Lấy danh nghĩa của chị ạ? Làm vậy có tốt lắm không chị?”
“Không tốt lắm.” Thẩm Lệ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy thì lấy danh nghĩa của em đi.”