Thẩm Lệ do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
Trốn được một lần chứ không trốn được cả đời, chuyện lần này ầm ĩ rất lớn, gần như là ầm ĩ lớn nhất kể từ khi cô bước chân vào ngành giải trí.
Mặc dù cảm thấy bị gặng hỏi sẽ hơi bực bội, nhưng nếu như không nghe điện thoại, trong nhà sẽ lại lo lắng.
Sau khi Thẩm Lệ hít sâu một hơi liền ấn nút nghe điện thoại: “Mẹ.”
“Ài, Tiểu Lệ…” Giọng nói của Hình Ỷ Quân nghe qua điện thoại vô cùng ôn nhu.
Thẩm Lệ tê cả da đầu, lần cuối cùng nghe được Hình Ỷ Quân dùng giọng điệu ôn nhu như thế này nói chuyện với cô là lúc cô vẫn còn đang học tiểu học.
Cô dứt khoát trực tiếp hỏi: “Mẹ, tin tức liên quan tới con ở trên mạng, mẹ đọc được rồi đúng không?”
Hình Ỷ Quân trầm mặc một lát: “Đã đọc được.”
“Mẹ không cần lo lắng đâu, con có thể xử lý ổn thỏa được, mẹ nên đi cùng mấy bà bạn ra ngoài chơi nhiều một chút, đừng cứ mãi cầm điện thoại xem mấy tin tức vớ vẩn…”
Hình Ỷ Quân đánh gãy cô: “Con và Tri Dân là như thế nào? Trên mạng nói là sự thật sao?”
Nên tới vẫn phải tới.
“Mẹ, con và Cố Tri Dân đều đã lớn cả rồi, chúng con đều có lập trường của riêng mình chứ không còn giống như khi còn bé bất cứ chuyện gì đều phải phân rõ đúng sai nữa, con có thể xử lý tốt.”
Xem như Thẩm Lệ đã gián tiếp thừa nhận tin tức trên mạng nói tới “Cố Tri Dân dùng việc công để báo thù riêng”.
Hình Ỷ Quân cũng được coi như là nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ từ nhỏ giữa hai người rất tốt nhưng không ngờ lại biến thành như bây giờ.
“Mẹ biết rồi.”
Nghe ra sự suy sụp trong giọng nói của Hình Ỷ Quân, lời Thẩm Lệ nói ra cũng ôn nhu hơn: “Yêu mẹ.”
Thẩm Lệ dỗ dành Hình Ỷ Quân một trận khiến bà ấy cao hứng một chút mới cúp điện thoại.
Ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Cố Mãn Mãn đang đứng ở cách đó không xa.
“Thất thần cái gì, tới đây.” Thẩm Lệ vẫy tay với Cố Mãn Mãn.
Vừa rồi Cố Mãn Mãn đi nói chuyện điện thoại với nhà sản xuất xong trở về nhìn thấy Thẩm Lệ đang nói chuyện điện thoại với người nhà nên cũng không đến quấy rầy.
Cố Mãn Mãn đi tới, nói với Thẩm Lệ: “Nhà sản xuất nói hôm nay đúng là có fan hâm mộ tới đoàn làm phim thăm dò, bọn họ cũng không muốn fan hâm mộ của chị tới đó.”
Thẩm Lệ cân nhắc một lát, nói ra: “Liên hệ tới fanclub của chị nói cho bọn họ cho dù trên mạng có xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng phải im lặng không được tham dự vào.”
“Bây giờ trên mạng xu hướng dư luận đều đang nghiêng về phía chị.” Cố Mãn Mãn cảm thấy không cần thiết để fan hâm mộ im lặng.
“Bây giờ xu hướng dư luận đều đang nghiêng về phía chị, tất cả mọi người đều mắng Cố Tri Dân,cảm thấy chị bị sỉ nhục nhưng những thứ giống như dư luận này ai biết được chính xác như thế nào đâu? Hơn nữa, nhà phê bình điện ảnh gọi là ‘Chú Kia’ kia rất rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, chị cảm thấy chắc chắn là có người bày mưu.”
‘Chú Kia’ tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành nhà phê bình điện ảnh phim V lớn cũng không biểu đạt rằng anh ta có ý tưởng mà là bởi vì anh ta biết bo bo giữ mình.
Lần này anh ta đứng ra nếu không cẩn thận thì sẽ trở thành cái bia đỡ đạn để cho người ta nhắm vào.
Loại chuyện tốn công mà không có kết quả này nếu không có gì tốt thì anh ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.
Cố Mãn Mãn gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Lệ lại lên tiếng dặn dò cô ấy: “Chuyển lời xong thì tắt máy ngay, chúng ta đi ăn cơm.”
Chuyện ầm ĩ lớn như thế, nếu như không tắt máy thì điện thoại di động của các cô đều sẽ bị đánh sập mất.
…
“Tri Dân, anh sao vậy? Từ chiều tối tới giờ lúc nào cũng nhìn vào điện thoại, còn luôn luôn cau mày nữa.” Tiêu Văn tựa ở đầu giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Cố Tri Dân.
“Không sao đâu.” Cố Tri Dân nhìn cô ta ôn nhu cười một tiếng: “Ăn cơm đi.”
“Được.” Mặt ngoài thì Tiêu Văn ngoan ngoãn đáp nhưng trong lòng lại có chút nôn nóng, cô ta cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng lúc cô ta ngủ lại bị người khác đánh cắp mất điện thoại, Cố Tri Dân cho người đuổi theo lấy trở về thì điện thoại cũng đã bị rơi vỡ nát bét không thể dùng được nữa.