Quý Vãn Thư khóc sướt mướt nói mệt rồi, nằm trên đất ngủ.
Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp hình về phía Quý Vãn Thư đang nằm dưới đất, mỗi góc độ đều chụp một tấm.
Sau đó, cô mới tới đỡ Quý Vãn Thư: “Đi, về nhà, cô sống ở đâu?”
Quý Vãn Thư mơ mơ màng màng, há miệng nói: “Tôi ở trong tim cô.”
Thẩm Lệ: “???”
Thật không nhìn ra đại tiểu thư này uống say còn thích nói mấy lời tỏ tình buồn nôn.
Sau khi Quý Vãn Thư nói những lời này, thì ngủ như chết, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thẩm Lệ do dự mấy lần, quyết định mang Quý Vãn Thư về nhà mình.
Thật ra thì cô cũng biết vị trí nhà họ Quý, nhưng gia giáo nhà họ Quý đặc biệt nghiêm, nếu bộ dạng này được đưa về nhà họ Quý, Quý Vãn Thư khó có thể giải thích.
Đưa tới khách sạn cũng được, nhưng lỡ như đụng phải người quen, ngày mai Quý Vãn Thư có khả năng sẽ muốn giết cô.
Quý Vãn Thư đã hoàn toàn ngủ như chết, nếu không phải bình thường Thẩm Lệ có rèn luyện thân thể, thật sự sẽ không đỡ nổi Quý Vãn Thư, cô ta nhìn rất gầy, nhưng thể trọng lại không nhẹ.
Lúc ở ven đường chờ xe taxi, hai tay Thẩm Lệ đỡ Quý Vãn Thư đứng ngay ngắn, lúc xe tới, Thẩm Lệ dùng một tay đón xe, Quý Vãn Thư bổ nhào lên người cô, Thẩm Lệ cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thể ôm Quý Vãn Thư không để cô ta ngã xuống đất.
Rốt cuộc cũng lên xe, Thẩm Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Quý Vãn Thư ói lên cả người Thẩm Lệ, Thẩm Lệ chỉ có thể kéo cô ta đi tắm, lại thay quần áo ngủ cho cô ta.
Cuối cùng giải quyết xong cho Quý Vãn Thư, hai tay Thẩm Lệ chống nạnh đứng trước giường, hừ lạnh một tiếng: “Bà đây đời này chưa từng hầu hạ mấy người như thế này đâu.”
…
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Lệ muốn nhanh chóng ra show.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đánh thức Quý Vãn Thư, tối hôm qua mang Quý Vãn Thư trở về, chỉ xuất phát từ ý tốt, nhưng quan hệ của cô và Quý Vãn Thư cũng không tốt như vậy, không thể nào để Quý Vãn Thư một mình ngủ trong nhà cô.
“Quý Vãn Thư?” Lúc Thẩm Lệ gõ cửa đi vào phòng ngủ, phát hiện Quý Vãn Thư đã tỉnh.
Quý Vãn Thư cầm điện thoại trên tay, co rúc ở đầu giường, mặt đầy kinh ngạc nhìn Thẩm Lệ.
Trong lòng Thẩm Lệ nghĩ, người này ngủ đến ngu rồi.
“Cô…” Thẩm Lệ đi về phía trước hai bước, bị Quý Vãn Thư cắt đứt.
Mặt Quý Vãn Thư hốt hoảng nói: “Cô đừng tới đây!”
“Quý Vãn Thư, sáng sớm cô nổi điên gì vậy? Cô tỉnh rồi thì cút nhanh cho tôi.” Cô tốt bụng mang Quý Vãn Thư về ngủ, Quý Vãn Thư không cảm ơn cũng thôi đi, còn bày ra bộ dạng này, coi như cô mắt mù.
Quý Vãn Thư bị cô mắng hơi ngẩn ra, có chút do dự mở miệng: “Thẩm Lệ, cô xem hot search chưa?”
“Hot search gì?” Thẩm Lệ liên tưởng đến vẻ mặt của Quý Vãn Thư, trong lòng đã hiểu gì đó, vội vàng xoay người đi tìm điện thoại của mình.
Thẩm Lệ tìm được điện thoại của mình, mở FB ra nhìn bảng hot search.
Hot search treo ở đầu bảng có hơn trăm triệu lượt tìm kiếm: ‘Thẩm Lệ và một cô gái đêm khuya ôm hôn đầu phố.’
Thẩm Lệ không dám tin trợn to cặp mắt: “Cái này là có ý gì?”
Quý Vãn Thư đã thay quần áo xong đi ra, mặt đầy nghiêm túc nói: “Là hình của hai chúng ta.”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta rụt ra sau, tựa như Thẩm Lệ là mãnh thú.
Thẩm Lệ không có tâm tư quản Quý Vãn Thư, mở hot search, thấy nội dung bên trong, lập tức đủ loại cảm xúc xông tới.
Ngữ khí Quý Vãn Thư ở bên cạnh còn như nhìn thấu tất cả: “Tôi coi như đã hiểu, tại sao Tri Dân tình nguyện lựa chọn loại đàn bà kia, cũng không ở bên cô…”
Thẩm Lệ lạnh lùng nhìn cô ta: “Câm miệng!”